Advertise here
Tôi Tiễn Các Bạn Cùng Phòng Đi Làm Thêm Hè Ở Công Ty Hoạt Động Chui

Chương 3



03.

Ngô Tuyết ngẩn người vài giây, rồi cau mày: “Cậu có thái độ gì đấy? Mình có ý tốt mà.”

Tôi nhìn cô ấy: “Mình đã nói là không đi, cậu đăng ký cho mình làm gì? Hay là đăng ký được nhiều người thì cậu được thêm tiền hoa hồng?”

Sắc mặt Ngô Tuyết thoáng chút bối rối, nhưng cô ấy đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Cô ấy mắng tôi: “Không đi thì thôi, việc gì phải nói năng hàm hồ vu khống người khác như vậy, đúng là lòng tốt bị coi như lòng lang dạ sói mà.”

Cuộc cãi vã của chúng tôi đã thu hút sự chú ý của mấy người Mộc Tử Lý.

Mộc Tử Lý đương nhiên đứng về phía Ngô Tuyết, cô ấy liếc xéo tôi: “Liễu Chân Chân, cậu quá đáng lắm rồi. Là Ngô Tuyết thấy ba người bọn mình cùng đi làm thêm sợ cậu nghĩ bọn mình cô lập cậu nên mới tốt bụng đăng ký cho cậu, cậu đúng là cái đồ chó cắn Lã Động Tân mà, chẳng hề biết ơn lòng tốt của người ta.”

Cô bạn cùng phòng còn lại, Giang Ý, cũng bênh vực Ngô Tuyết: “Đúng đấy, Liễu Chân Chân, cậu không hòa đồng chút nào cả.”

“Lòng tốt?” Tôi cười khẩy, “Ai biết được cô ấy lấy thông tin của mình để làm cái gì, nhỡ đâu bán cho mấy kẻ đa cấp thì sao.”

Tiếng cãi vã của chúng tôi đã thu hút những người ở phòng khác đến xem, càng lúc càng nhiều người tụ tập ở trước cửa phòng của chúng tôi.

“Liễu Chân Chân, cậu thật quá đáng!” Ngô Tuyết hét lên rồi ôm mặt chạy ra ngoài.

Giang Ý liền vội vàng đuổi theo.

Mộc Tử Lý lạnh mặt hỏi tôi: “Bây giờ cậu hài lòng rồi chứ?”

Tôi lớn tiếng đáp trả: “Mình hài lòng cái gì? Cô ấy tiết lộ hết thông tin của mình ra ngoài, vậy mà còn ra vẻ như mình là người bị hại. Nếu mình bị bọn buôn người bên Miến Điện nhắm đến thì sao?”

Giọng tôi vang khắp cả khu ký túc xá.

Những sinh viên bên ngoài cũng đã biết đầu đuôi câu chuyện.

Mấy hôm trước, nhà trường vừa tuyên truyền về những kiến thức phòng chống lừa đảo. Vì vậy, mọi người cũng không thấy hành động của tôi có gì sai trái, ngược lại còn bắt đầu bàn tán liệu Ngô Tuyết có thực sự liên quan đến các tổ chức bán hàng đa cấp hay không.

Tối hôm đó, Ngô Tuyết khóc cả đêm trong ký túc xá.

Ngày hôm sau, giáo viên hướng dẫn đã biết chuyện.

Khi cô gọi chúng tôi đến, Ngô Tuyết vẫn nghĩ ba người bọn họ sẽ có lợi thế hơn, cô giáo sẽ bênh vực cho cô ấy.

Trước mặt cô giáo, Ngô Tuyết sụt sùi kể lể, nói tôi vu oan cho cô ấy.

Ai ngờ sau khi nghe tôi trình bày, cô giáo lại thẳng thừng yêu cầu Ngô Tuyết phải xin lỗi tôi.

“Em chưa được sự đồng ý của người ta mà đã lấy chứng minh nhân dân của họ là sai rồi. Liễu Chân Chân mà làm căng thì em có thể bị công an bắt đấy, có tin không?”

Cô giáo nhíu mày nói về mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Dù ấm ức, nhưng Ngô Tuyết vẫn phải xin lỗi tôi.

Nhìn bộ dạng nuốt không trôi, nhả không ra của cô ấy, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng hả hê.

Cô giáo cho tôi rời khỏi văn phòng trước, giữ ba người họ ở lại để giảng giải về những trường hợp bị lừa đảo khi đi làm thêm hè.

Sau chuyện này, tôi và mấy người Ngô Tuyết coi như chính thức cắt đứt quan hệ.

Trong ký túc xá, ba người họ cô lập tôi, thường xuyên nói móc nói mé tôi rất to tiếng.

Tôi ghi âm lại tất cả những lời nói đó rồi đến gặp cô giáo hướng dẫn. Tôi nói tinh thần của tôi bị ba người họ hành hạ đến mức suy sụp, tôi muốn đổi phòng ký túc xá.

Cô giáo an ủi tôi một hồi, rồi nói bóng gió rằng việc đổi phòng lúc này hơi khó khăn. Nếu tôi thực sự không chịu đựng được nữa, cô ấy có thể chi trả tiền thuê trọ cho tôi, đợi đến học kỳ sau sẽ đổi phòng cho tôi.

Tôi biết cô giáo cũng có ý tốt, đổi phòng vào cuối kỳ quả thực không dễ dàng gì.

Tôi liền đồng ý.

May mắn là sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, ba người họ cũng phải ôn tập.

Tuần cuối cùng, mặc dù chúng tôi không nói chuyện với nhau, nhưng cũng không xảy ra mâu thuẫn gì lớn.

Kỳ thi cuối kỳ nhanh chóng kết thúc.

Tôi mua vé tàu về quê.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner