Advertise here
Hoa Hồng Tặng Em Mới Là Lãng Mạng

Chương 7



15.

Có Tạ Tinh Nguyên ở đây, mỗi khi có ai đó định trêu chọc tôi như trước, tôi còn chưa kịp phản ứng thì cậu ấy đã lập tức đáp trả.

Đúng chuẩn “vua độc miệng”.

Buổi tối, khi tôi dắt Tiểu Hắc đi dạo, cậu ấy lại vô cùng dịu dàng, ngại ngùng.

Chỉ cần vô tình chạm vào mu bàn tay là mặt đã đỏ bừng.

Một thời gian sau, trường tổ chức đại hội thể thao.

Lớp phó thể chất hào sảng đi khắp nơi tìm người đăng ký.

“Tạ Tinh Nguyên, anh Tạ, đại ca Nguyên, cậu là học sinh chuyên thể thao, giúp lớp mình giành một thứ hạng đi?”

Tạ Tinh Nguyên thậm chí không buồn nhấc mí mắt lên.

Như thể bị coi là không khí, lớp phó thể dục khựng lại một chút rồi làm như không có gì, tiếp tục đi tìm người.

Bỗng nhiên, bảng đăng ký trên tay cậu ấy bị giật mất.

Ánh mắt Tạ Tinh Nguyên lạnh lẽo:

“Ai cho phép cậu điền tên Sầm An Tâm?”

Không khí xung quanh như đông cứng lại trong khoảnh khắc.

Tôi chưa từng đăng ký.

Lớp phó thể chất chột dạ quay đầu, thoáng chạm mắt với Bùi Triệt.

Cậu ấy lớn giọng biện hộ:

“Sầm An Tâm lớn lên ở vùng núi, thể chất tốt hơn các bạn nữ khác, chạy 5000 mét chắc chắn không vấn đề gì.”

Tạ Tinh Nguyên khẽ cười, xé nát tờ đăng ký.

Rồi nhìn thẳng vào lớp phó thể chất:

“Sao tôi cảm thấy cậu còn phù hợp hơn?”

“Đó là nhóm nữ, tôi không thể tham gia!”

Tạ Tinh Nguyên liếc mắt đánh giá cậu ấy, giọng điệu hờ hững:

“Vậy à? Nếu cậu không nói thì thật sự chẳng ai nhận ra cậu là con trai đâu.”

Mặt lớp phó thể chất đỏ bừng như thịt kho tàu.

Nhưng cậu ấy cũng chẳng thể tụt quần chứng minh mình đúng là đàn ông.

Trước mặt Tạ Tinh Nguyên, cậu ấy nghẹn lời đến mức khó chịu.

Bùi Triệt đứng dậy.

“Tạ Tinh Nguyên, cậu lấy tư cách gì mà chỉ tay năm ngón trong lớp tôi?”

Tạ Tinh Nguyên hơi nhướn mày.

“An Tâm là thần tượng của tôi, tất nhiên tôi không thể làm ngơ.

“Còn cậu, bảo vệ lớp phó thể chất đến vậy, chẳng lẽ cậu cũng xem cậu ta là thần tượng?”

Lớp phó thể chất nặng hơn 100kg, vừa đen vừa béo, luôn là đàn em của Bùi Triệt.

Lời của Tạ Tinh Nguyên rõ ràng là đang sỉ nhục Bùi Triệt.

Bùi Triệt vốn không phải người dễ chịu, lập tức giơ nắm đấm định đánh.

May mà tôi đã chạy đi gọi giáo viên.

“Đánh nhau trong lớp tôi? Hai người, cút hết ra ngoài!”

Lớp phó thể chất ấm ức tố cáo:

“Là Tạ Tinh Nguyên xúc phạm người khác, cậu ta khinh thường bọn em!”

Tạ Tinh Nguyên chẳng hề nao núng, uể oải giơ ngón giữa:

“Xin lỗi nói thẳng, trong phòng này, ngoài thần tượng của tôi ra, tất cả đều là rác rưởi.”

Một câu nói khiến cả lớp phẫn nộ, ai nấy ầm ầm yêu cầu giáo viên xử lý công bằng.

Giáo viên lườm Tạ Tinh Nguyên một cái.

Rồi lặp lại đúng câu từng nói khi tôi bị bắt nạt trước đây:

“Theo quy định của trường, học sinh chuyển trường không thuộc quyền quản lý của chúng ta.

“Mọi người sống hòa thuận, đừng gây mâu thuẫn.”

Cùng một câu nói.

Nhưng lần này, không ai có vẻ mặt đắc ý nữa.

Từng người một đều ỉu xìu như cà tím héo.

Nhân lúc giáo viên không để ý, Tạ Tinh Nguyên giơ tay, lén lút làm dấu “chiến thắng” với tôi.

Tôi cúi đầu.

Mắt nóng bừng.

Sau giờ học, tôi chủ động tìm giáo viên, đăng ký tham gia chạy 5000 mét nữ.

“Tạ Tinh Nguyên, xin lỗi nhé.”

Tôi cảm thấy có lỗi vì trong lớp cậu ấy đã ra mặt vì tôi.

Nhưng tôi thực sự muốn thử tham gia một cuộc thi.

Trước đây ở vùng núi, đối thủ có hạn, tôi không rõ thực lực của mình ra sao.

“Không cần xin lỗi.”

Ánh mắt Tạ Tinh Nguyên đầy chân thành.

“Cậu có thể làm điều mình muốn.

“Nhưng tôi không muốn ai ép buộc cậu.”

Tôi bật cười, gật đầu thật mạnh.

16.

Trước cuộc thi, tôi khởi động ở góc sân.

Diêu Giai cười đầy ẩn ý:

“Sầm An Tâm, lúc thi nhớ cẩn thận nhé. Nếu gió thổi bay mũ cậu đi, thì mất mặt lắm đấy.”

Khóe môi Tạ Tinh Nguyên nhếch lên lạnh lùng.

“Gió lớn thật đấy, thổi bay luôn cả mặt cậu rồi kìa.”

Nghe ra ý chửi mình không biết xấu hổ, Diêu Giai tức giận giậm chân.

Cuộc thi sắp bắt đầu.

Khán đài chật kín người, vô số ánh mắt đổ dồn về đường đua.

Tôi giơ tay, tháo mũ xuống.

Đưa cho Tạ Tinh Nguyên.

“Hãy tin tôi.”

Đôi mắt cậu ấy khẽ cong lên, sáng rực như ánh nước lấp lánh.

“Cố lên, thần tượng.”

Kiểu tóc ngắn nhọn hoắt của tôi thu hút nhiều ánh nhìn lạ lẫm.

Nhưng tôi đã không còn quan tâm nữa.

Được hết lòng vì một tình bạn là điều đáng vui.

Dù sau này phát hiện tình bạn ấy không còn, thì trái tim chân thành của tôi vẫn là thật.

Thứ khiến tôi ghê tởm là Bùi Triệt.

Tôi không nên tự trách vì sự hèn hạ của cậu ấy.

Ngẩng cao đầu, tôi bước vào vạch xuất phát.

Tiếng súng vang lên, làm đàn chim trời giật mình bay lên cao.

Khoảnh khắc lao qua vạch đích, đôi chân tôi mềm nhũn, suýt ngã quỵ.

Một bàn tay vững chãi đỡ lấy eo tôi.

“Chậm lại, đi một vòng rồi hãy nghỉ.”

Sự xúc động dâng trào, khiến nước mắt tôi nóng bỏng.

Tôi nắm lấy vạt áo cậu ấy.

“Tạ Tinh Nguyên, tôi làm được rồi.”

“Tôi biết. Tôi luôn biết.”

Tạ Tinh Nguyên dường như rất căng thẳng, mặt căng thẳng theo dõi tôi từng chút một.

Những tiếng xì xào lọt vào tai:

“Cô gái tóc ngắn đó lớp nào vậy? Chạy nhanh thật!”

“Trời ạ! Các cậu thấy ánh mắt cô ấy lúc về đích chưa? Cực phẩm đó!”

“Hình như cô ấy thích nam thần Bùi Triệt mà?”

“Thôi đi, chị đây tự giành giải nhất, siêu ngầu, liên quan gì đến đàn ông chứ!”

Tôi ngồi trên bãi cỏ uống nước, nhiều bạn nữ chạy đến khen tôi.

Còn xin liên lạc, rủ tôi đi chơi.

Cũng có nhiều nam sinh đến.

Tạ Tinh Nguyên dường như không vui lắm.

Đôi mắt cậu ấy cụp xuống đầy lạc lõng.

“Sao thế?”

“Không sao.” Cậu ấy gượng cười. “Tớ cần về một lát, Tiểu Hắc bị ốm rồi.”

“Tớ đi cùng cậu.”

Cậu ấy liếc nhìn đám nam sinh đang ùn ùn kéo đến chỗ tôi, thoáng do dự.

“Tớ tự đi cũng được.

“Cùng lắm… lại bị Tiểu Hắc cào thêm vài cái.”

Tôi vội kéo cậu ấy đứng dậy.

“Đi cùng!”

Thúc giục vài lần, cậu ấy mới miễn cưỡng đi theo tôi ra ngoài.

Đúng lúc chạm mặt Bùi Triệt, vừa kết thúc phần thi chạy ngắn.

Cậu ấy dường như gọi tên tôi.

Nhưng tôi không nghe rõ.

Vì Tạ Tinh Nguyên vừa khéo nghiêng đầu hỏi tôi:

“Tiểu Hắc có vẻ không thích tháp leo mèo chúng ta làm nhỉ?

“Mình đi mua đồ ăn vặt cho nó trước đi.”

Tôi tập trung suy nghĩ câu hỏi của cậu ấy.

Lờ đi ánh mắt lạc lõng phía sau của Bùi Triệt.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner