2. “Alo, Điềm Điềm…”
“Hoắc Tổng, hình như thư ký Điềm cúp máy rồi!”
Trợ lý Giang dè dặt nhỏ giọng nói, Hoắc Trì nhướng mày lườm, thái độ hầm hực ném chiếc di động sang một bên.
Quả nhiên nghỉ việc xong thì không coi ai ra gì? Còn dám tắt máy của anh?
Điềm Điềm cô được lắm! Tôi nói cô tự mình xử lý cô liền về quê cưới chồng.
Trợ lý Giang len lén nhìn sắc mặt đang xám xịt của anh, thấy anh mãi không nói gì liền lấy hết dũng khí khẽ gọi.
“Hoắc Tổng…”
Hoắc Trì nhanh chóng quay lại bộ dạng bình thường, thái độ hờ hững.
“Tìm người mới thế vào chỗ Điềm Điềm.”
“Dạ bộ phận nhân sự đang tuyển dụng ạ, chiều nay sẽ có người đến phỏng vấn.”
“Ừ, chỉnh lại cho tôi bản kế hoạch này.”
“Vâng!”
“Báo cáo lịch làm việc đi.”
Trợ lý Giang gật đầu, vội lấy iPad ra xem, trước khi nghỉ việc Điềm Điềm chu đáo bàn giao lại tất cả cho cậu, bây giờ phần của cô cậu phải làm, đến khi tìm được người mới thế vào, sau khi coi xong trợ lí Giang cẩn trọng đáp.
“Dạ 20 phút nữa anh có cuộc họp, tầm 6h30p chiều có lịch hẹn ăn tối với ông Chu, 8h tối là buổi gặp mặt với các bộ trưởng cấp cao.”
“Ừ!”
Hoắc Trì gật đầu, báo cáo xong trợ lý Giang cũng rời khỏi phòng làm việc đi chuẩn bị phòng họp. Hoắc Trì tiếp tục lật dở xem văn kiện nhưng thú thật tâm trí đã chẳng còn tập trung.
Trong phòng họp mặc có các nhân viên báo cáo đầu óc anh cứ như trên mây, cơ hồ câu nói:
“Em tìm được bố cho con em rồi, tuần sau chúng em cưới.”
Cứ vang lên, khiến anh phút chốc cau mày, càng trở nên khó chịu.
“Hoắc Tổng theo rà soát lợi nhuận tháng này tăng…”
“Ch.ế.t tiệt!”
Hoắc Trì đập mạnh bàn đứng bật dậy miệng rủa một câu, tức khắc người đàn ông đang báo cáo sợ tái mặt căng thẳng tột độ.
Hoắc Trì dường như chả quan tâm, anh nhìn qua trợ lý Giang.
“Chuẩn bị xe cho tôi ngay bây giờ.”
“Dả?”
Hoắc Trì nói xong hằm hằm sải bước rời khỏi phòng họp, trợ lý Giang lật đật đứng dậy thu dọn, người đàn ông bị họa cho hú hồn xanh mặt khe khẽ giọng hỏi nguyên nhân.
“Trợ lý Giang? Bộ tôi nói cái gì sai sao?”
“Nào có, mọi người thông cảm, Hoắc Tổng hôm nay đến tháng.”
Trợ lý Giang lén nhìn ra cửa nhỏ giọng mách lại, mọi người ngơ ngác trợn mắt nhìn nhau.
Đến tháng?
Trợ lý Giang tủm tỉm cười xong xuôi rấp rẻng chạy ra ngoài đi lấy xe.
Câu biết thế nào Hoắc Trì cũng bắt cậu làm tài xế.
“Hoắc Tổng, giờ đi đâu ạ?”
“Về quê Điềm Điềm!”
“Dả? Quê… quê thư ký Điềm? Anh muốn xuống đó?”
“Sao? Cậu có ý kiến?”
Trợ lý Giang liền thu lại dáng vẻ bất ngờ, lắc đầu.
“Dạ không!”
“Cậu biết quê Điềm Điềm ở đâu không?”
“Dạ biết ạ, năm trước chúng em có xuống nhà…”
“Lái xe đi!”
Trợ lý Giang còn chưa kịp nói xong Hoắc Trì đã lạnh giọng ra lệnh, anh mở cửa yên vị ngồi trên ghế, trợ lý Giang thở dài, đang tập trung lái xe lại nghe Hoắc Trì hỏi.
“Cậu và thư ký Điềm rất thân?”
Cậu phì cười: “Dạ thân ạ!”
“Cô ấy thế nào?”
“Rất xinh lại còn tốt bụng, nhưng mà…”
Hoắc Trì nhíu mày khi đang nghe cậu nói đột nhiên dừng lại.
“Nhưng gì?”
“Dạ, thư ký Điềm có thai anh ạ, cô ấy nói phải tìm bố cho đứa trẻ, mà không biết là thằng khốn nào đã làm ra chuyện đó với thư ký Điềm không chịu trách nhiệm.”
“…”
“Cái loại khốn nạn đó phải bỏ vào lồng heo ném xuống sông, hoặc cắt luôn “cái kia” của hắn, để hắn không tiếp tục làm khổ con gái nhà lành.”
“…”
“Tại sao trên đời lại còn loại cặn bã khốn nạn như thế chứ, gây án xong liền kéo quần bỏ đi.”
“E hèm! Cậu Giang…”
“Dạ!”
“Thằng khốn cặn bã đó là tôi!”