Advertise here
Văn Anh

Chương 7



14

“An Vương điện hạ, chính là lương duyên tốt đẹp sao?”

Đôi mắt Thẩm Khinh Chu đỏ hoe, tay siết chặt, chỉ thẳng vào Lý Nguyên Chân:  “Nàng có biết, An Vương hắn…”

Lời còn chưa dứt, đã bị Lý Nguyên Chân cắt ngang:  “Trạng nguyên lang, chỉ cần Anh Anh gật đầu, thì vương phi của An Vương phủ là nàng ấy, mà thế tử của An Vương phủ cũng chỉ có thể do nàng sinh ra.Tất cả những điều này, ta sẽ thỉnh phụ hoàng viết vào thánh chỉ.”

“Anh Anh, nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không trở thành một Thẩm Khinh Chu thứ hai.Vương phi của ta là nàng, cũng chỉ có thể là nàng!”

Tạ An An còn kích động hơn cả Thẩm Khinh Chu, ả gào lên:

“Biểu ca! Dù nàng ta có đồng ý, hoàng hậu cô mẫu cũng sẽ không chấp thuận!”

Lý Nguyên Chân cười nhạt:  “Chỉ cần phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, thì dù mẫu hậu không hài lòng, cũng không thể thay đổi được gì.”

“Sau khi thành thân, ta sẽ cầu một đất phong xa kinh thành, tuyệt đối không để Anh Anh chịu uất ức.”

Thẩm Khinh Chu và Tạ An An rời đi, Lý Nguyên Chân mới buông tay ta ra, ánh mắt phượng cong lên, nửa cười nửa như trêu chọc:  “Tình thế gấp rút, bổn vương không phải cố ý mạo phạm.”

Ta có chút bối rối, siết nhẹ đầu ngón tay :

“Lý Nguyên Chân, những lời ngươi vừa nói… là thật chứ?”

Ánh mắt hắn lập tức lóe lên niềm vui sướng khó tả: “Anh Anh, nàng đồng ý rồi?”

Ta quay lưng, không để hắn nhìn thấy vẻ mặt mình.

Lặng im hồi lâu, lại hỏi:

“Ngươi có thể cầu một đất phong ở Yến Bắc không?”

Nơi thôn trấn biên cương Yến Bắc ấy, phụ mẫu ta đã an táng chung một mộ phần.

Ta vẫn luôn muốn đến đó một lần.

Cánh cổng son nặng nề rung lên, âm thanh trầm đục vang vọng giữa không gian, chậm rãi khép lại.

Bên ngoài, bóng dáng Lý Nguyên Chân trong bộ y phục màu trúc xanh dần dần khuất xa nơi con phố dài.

Ta xoay người bước vào diễn võ trường, rút ra thanh trường thương đỏ rực.

Hông xoay, thương xuất.

Trong khoảnh khắc, lửa đỏ nở rộ tựa đóa sen, long xà quẫy động, thương quang lóe lên như tia chớp, mỗi chiêu mỗi thức đều mang theo khí thế sấm sét vạn quân, thế không thể cản.

Đây là thanh thương phụ thân đã vì ta mà chuẩn bịm tác phẩm xuất sắc nhất từ bàn tay của bậc đại sư rèn binh khí.

Nhưng chỉ có Diệu Mai đạo trưởng ngoài cổng chùa Vĩnh An mới biết, phụ thân không chỉ muốn để lại cho ta một thanh thương tốt nhất… mà còn là một thương pháp mạnh nhất.

Và ta đã lĩnh hội được toàn bộ.

Hôm ta luyện thành, bà đã viết lên thân thương hàng chữ khắc chìm cho ta xem.

Đó chính là nguồn gốc tên ta. Cũng là dáng hình mà song thân mong mỏi ta trở thành.

Bà nói với ta Yến Bắc đang chờ ta.

Vậy nên, cũng giống như Lý Nguyên Chân đã dốc lòng chọn lấy ta

Kể từ khoảnh khắc đặt chân vào chùa Vĩnh An, phu quân của Phó Văn Anh chỉ có thể là hắn.

  

15

Thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng tới rất nhanh.

Giống như lời hứa của hắn, ta sẽ là chính thất duy nhất của hắn, đích tử của An Vương phủ cũng chỉ có thể do ta sinh ra.

Thậm chí, trong thánh chỉ còn có một điều khoản đặc biệt : cả đời này, Lý Nguyên Chân tuyệt đối không được nạp thiếp.

Khắp kinh thành đều ca tụng hắn đối với ta tình thâm nghĩa trọng.

Ngay cả hoàng hậu vốn chẳng ưa ta cũng không phản đối như ta đã nghĩ.

Bà ta  ban thưởng một đôi bội uyên ương, nói rằng nguyện chúc phu thê hòa hợp, bách niên giai lão.

Ma ma ở trong cung dâng chỉ sắc mặt nghiêm nghị, chậm rãi nói:

“Hoàng hậu nương nương không phải vì yêu thích người  mà đồng ý mối hôn sự này, chỉ là không muốn mẫu tử bất hòa. “

“Quận chúa, sau này vào An Vương phủ, người nhất định phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói, thu liễm tính tình, mọi việc đều phải lấy Vương gia làm trọng.”

Lễ nghi tân hôn rườm rà, nam nữ trước khi thành thân không được gặp mặt, vậy nên đã nhiều ngày ta không thấy Lý Nguyên Chân.

Trái lại, Thẩm Khinh Chu mấy lần say rượu quỳ gối trước tướng quân phủ, đôi mắt đỏ ngầu chỉ muốn gặp ta một lần.

Hắn lặp đi lặp lại rằng An Vương không phải lương duyên tốt, bảo ta nên tới gặp Hoàng thượng để cự tuyệt hôn ước.

Ta cười mà như không cười:

“An Vương cớ sao lại không phải lương duyên?”

Ánh mắt Thẩm Khinh Chu trốn tránh, mấp máy môi như muốn nói điều gì, nhưng rốt cuộc chẳng thốt ra được một lời.

Ta tự giễu mà cười:  “Thẩm Khinh Chu, nếu ngươi thực sự muốn ta hồi tâm chuyển ý, cũng không phải là không có cách.”

Ánh mắt hắn chợt sáng lên, nhưng ngay khi nghe được lời tiếp theo, tia sáng ấy vụt tắt không còn dấu vết.

“Chỉ cần ngươi tới trước mặt Hoàng thượng dâng tấu xin được nối lại hôn ước với ta, ta liền tới xin Hoàng thượng cự hôn.”

Thẩm Khinh Chu ra về trong bộ dáng chật vật chưa từng có.

Từ trước đến nay, hắn luôn là một bộ trạng nguyên lang quân tử phong nhã, nhưng khoảnh khắc ấy, hắn lại như kẻ mất đi linh hồn, lảo đảo từng bước, cứ thế biến mất nơi cuối phố dài.

Ba tháng trôi qua rất nhanh.

Tiết cuối xuân, ta mang theo mười dặm hồng trang, kiệu hoa rực rỡ , gả vào An Vương phủ.

Bên ngoài cửa phủ, Thẩm Khinh Chu thân khoác hỷ bào đỏ rực, thần sắc tiều tụy.

Hắn đuổi theo kiệu hoa suốt dọc đường, cuối cùng lại bị Tạ An An đôi mắt hoe đỏ, vừa khóc vừa giữ chặt lấy trước An Vương phủ.

Từ nay về sau, ta và hắn, chỉ là người xa lạ qua đường.

Nhưng đêm tân hôn ấy, ta đợi rất lâu, vẫn không thấy Lý Nguyên Chân xuất hiện.

Nguyên Tiêu hoảng hốt chạy vào:

“Tiểu thư, có chuyện rồi!

“Cửa phủ vừa đưa đến một phong thư, Vương gia sau khi đọc xong sắc mặt đại biến, quẳng lại một sảnh khách mời, lập tức cưỡi ngựa rời đi!”

16

Sáng sớm hôm sau, ta được hoàng hậu nương nương triệu kiến vào Tiêu Phòng cung.

Đôi mắt bà ta  ngấn lệ, gương mặt vẫn chưa nguôi giận.

Nhưng khi thấy ta, bà nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm: “Anh Anh, gần đây Nguyên Chân phụng mệnh hành sự xảy ra sơ suất, đó mới là lý do khiế nó phải bỏ lại con trong đêm tân hôn. Con chớ nghĩ nhiều.”

Ta cúi đầu, giọng bình thản nhưng không giấu được lo lắng:

“Mẫu hậu yên tâm, vương gia bận rộn chính sự, làm thê tử, đương nhiên con phải thấu hiểu và cảm thông.”

“Chỉ là, vương gia đi vội vã như vậy, lại không mang theo thị vệ hay lộ phí, con e rằng chàng sẽ gặp nguy hiểm.”

Một lời thành sấm.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner