Advertise here
Văn Anh

Chương 9



Thoáng chốc, trong mắt hoàng thượng ánh lên một tia dao động . Cuối cùng, hắn phất tay ra hiệu cho ta đứng dậy:”Anh Anh, trẫm biết con là đứa trẻ tốt.”

“Vậy con muốn trẫm làm gì?”

“Thần nữ muốn một đạo mật chỉ.”

Ta cúi mắt, giọng không chút gợn sóng:

“Nếu tìm được tung tích điện hạ, thần nữ cần có quyền điều động biên quân Yến Bắc, tùy cơ ứng biến.”

18

Và như vậy, ta trở thành nữ tướng đầu tiên của triều Đại Hạ.

Mang theo một tờ quân lệnh trạng ba tháng, cùng tám mươi ba binh sĩ của tướng quân phủ, ta ngày đêm phi ngựa thẳng tới Yến Bắc.

Nhưng suốt dọc đường, từng tốp binh sĩ tựa như sao bị mây giấu, cách một đoạn liền biến mất trong đêm đen.

Khi đến trấn nhỏ nơi biên địa Yến Bắc, bên cạnh ta chỉ còn tám người. Họ cúi chào cung kính, sau đó, từng bóng người cũng giống những người trước đó dần dần biến mất vào màn đêm.

Trên con phố nhỏ, ta tìm được một ngọn đèn lồng đỏ rực.

Cửa mở, thiếu niên văn nhược  ngày đó lạnh lùng nhìn ta: “Phó Văn Anh, một mạng người cùng một mảnh chân tình, chỉ đổi lại ba tháng kỳ hạn.”

“Có vẻ như lão hoàng đế không dễ tin tưởng ngươi như cô mẫu của ta, trái lại còn mang lòng dè chừng.”

Ta chỉ khẽ cười: “Tạ Hủ.”

Đúng vậy.

Người này tự xưng là tâm phúc của Lý Nguyên CHân, từng bị hoàng hậu nương nương tát thẳng mặt, chẳng phải ai xa lạ, chính là đứa con thứ tàn tật của trưởng phòng  Tạ gia, cũng là cháu ruột của hoàng hậu, biểu đệ của An vương Lý Nguyên Chân.

Nhưng hắn không chỉ đơn thuần là biểu đệ của Lý Nguyên Chân.

Ba năm trước, hoàng hậu phát giác quan hệ của bọn họ.

Lý Nguyên Chân đã cứu một Tạ Hủ đang hấp hối trong từ đường Tạ gia.

Hắn buông bỏ vị trí thái tử, dẫn Tạ Hủ đến Đông Hải, lưu lạc nơi đó suốt ba năm trời.

“Ngươi đã xuất hiện ở đây, vậy kẻ từng bị đồn rằng sau khi tàn tật liền biệt tăm biệt tích Tạ Hủ của Tạ gia, chẳng lẽ đã ch//ết rồi?”

Tạ Hủ cười lạnh: “Phó Văn Anh, bớt phí lời đi. Thay vào đó, ngươi nên suy tính xem làm thế nào để trong ba tháng thu phục quân quyền Tây Bắc, khiến quan lại đất phong tâm phục khẩu phục.”

“Đừng quên những gì chúng ta đã thỏa thuận. Ngươi muốn binh quyền, muốn thế lực, ta chỉ muốn Lý Nguyên Chân.”

Trước khi tới đây, ta đã đi xem Lý Nguyên Chân.

Hắn vẫn tưởng mình rơi vào tay thổ phỉ, bị từng chút một nghiền nát tôn nghiêm, giày vò đến mức sống không bằng ch//ết.

Hắn nào hay kẻ đứng sau tất cả lại chính là Tạ Hủ.

19

“Phó Văn Anh, ngươi không thể gả cho Thẩm Khinh Chu.”

“Thẩm gia đã dùng tờ hôn ước này để đổi lấy tiền đồ tương lai cho Thẩm Vân Xuyên từ lâu rồi.”

Ngày Tạ Hủ tìm đến ta, trời đổ mưa tầm tã, không khí dày đặc hơi nước, dính dấp như một tấm lưới trói chặt con mồi.

“Phó Văn Anh, ngươi là con đường thoát thân cuối cùng mà cô mẫu dành cho Lý Nguyên Chân.”

“Thân phận của người cao quý, tài sản giàu có, lại không người chống lưng. Dù sau khi thành thân biết được chân tướng, cũng chỉ có thể nuốt đắng cay vào lòng.”

“Vậy nên, ta tới để cùng ngươi giao dịch.”

Trước khi đi, ta hỏi hắn: “Vì sao?”

Lý Nguyên Chân đã làm nhiều như vậy, tại sao hắn vẫn muốn đối xử với y như thế?

“Hắn hối hận rồi.”

Nụ cười thiếu niên rất nhẹ nhàng nhưng không biết vì sao lại chỉ mang đến cảm giác lạnh lẽo.

“Thời niên thiếu tình cảm còn sâu đậm, đừng nói giang sơn, ngay cả tính mạng cũng có thể vứt bỏ.”

“Nhưng ta quá hiểu hắn. Đông Hải bình lặng không thể xoa dịu lòng dạ hắn, hắn ngày một hối hận sâu hơn.”

“Ngoài ta ra, hắn còn muốn quyền thế, muốn thanh danh, thậm chí còn muốn có con nối dõi!”

“Tại sao chứ? Hắn muốn chà đạp lời thề ngày trước sao!”

Vậy nên, hắn phải nghiền nát y, bẻ gãy kiêu ngạo của y, khiến y tay trắng, khiến y cả đời chỉ có thể sống dựa vào hắn.

Gương mặt trước mắt dần trùng khớp với những ký ức cũ.

Tạ Hủ hờ hững như nước lặng: “Tính mạng ba người chúng ta đều nằm trong tay ngươi. Ba tháng sau, đừng làm ta thất vọng.”

Ta dừng lại: “Kẻ ký quân lệnh trạng là ta. Nếu thất bại, ba tháng sau người chết cũng là ta. Các ngươi hoàn toàn có thể mai danh ẩn tích, rời khỏi đây!”

Tạ Hủ cười khẩy: “Nếu không thể vinh hoa phú quý mà bên nhau, thà cùng chết đi, hưởng một đời thanh tĩnh.”

Kẻ điên!

Đúng là một kẻ điên!

Nhưng nhờ có kẻ điên này, ta bớt được nhiều gánh nặng phía sau.

Tin tức từ các cựu bộ hạ liên tục gửi về. Dù mười lăm năm đã qua, nhưng Yến Bắc vẫn chưa từng quên phụ thân ta.

Năm đó, khi hoàng thượng hồi kinh, đã mang theo những tướng lĩnh tinh nhuệ nhất của quân Tây Bắc, hoặc bị điều đi nơi khác, hoặc bị vây khốn chốn triều đình.

Giờ đây, quân Tây Bắc sớm đã không còn là lưỡi dao sắc bén nhất của Đại Hạ.

Đối mặt với sự quấy nhiễu của tộc Địch, bọn họ thậm chí không thể chống trả.

Vậy nên, khi ta khoác chiến bào đỏ thẫm với giáp đen lên người , xông thẳng ra chiến trường, một thương đâm xuyên tướng lĩnh địch quân.

Vạn quân chấn động.

“Phó tướng quân! Là Phó tướng quân trở về rồi!”

20

Có được binh quyền, mọi chuyện sau đó trở nên dễ dàng.

Tất cả những mưu tính hoàng hậu hao tâm tổn sức sắp đặt cho Lý Nguyên Chân, cuối cùng lại hóa thành nền tảng vững chắc cho ta.

Chỉ trong bảy mươi tư ngày, từ một An vương phi hữu danh vô thực, ta đã trở thành người nắm thực quyền tại Yến địa.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt liền đối diện với Thẩm Vân Xuyên.

Hắn nhìn ta đầy khinh miệt: “Phó Văn Anh, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi.”

Bị giam cầm suốt ba tháng, cuối cùng Lý Nguyên Chân cũng được giải cứu.

Nhưng hắn đã không còn là vị An vương kiêu ngạo, tôn quý, dã tâm bừng bừng năm nào nữa.

Hắn sợ người, sợ ánh sáng, ánh mắt lẩn tránh, chỉ dám co quắp nép sau lưng Tạ Hủ, một bước cũng không dám rời đi.

Hoàng hậu khóc đến đứt gan đứt ruột, hồi lâu sau mới run rẩy cầm tay ta, lời lẽ tha thiết: “Anh Anh, chỉ cần sinh ra thế tử là được, chỉ cần sinh thế tử thôi.”

Ta bình thản gật đầu.

Sau này, ta xây một trang viên suối nước nóng rất kéo  ở Yến địa.

Xa hoa, tráng lệ , huy hoàng.

Lý Nguyên Chân quanh năm dưỡng bệnh tại đó.

Một ngày nọ, vào buổi chiều.

Tạ Hủ tìm đến ta: “Phó tướng quân, còn nhớ Thẩm Khinh Chu không?”

Ta khẽ nâng mắt: “Tạ Hủ, ta rất bận.”

Những người đã qua, những chuyện đã cũ, không đáng để hao tâm nhắc lại.

Tạ Hủ nhếch môi cười lạnh: “Thẩm Khinh Chu mang theo Thẩm Vân Xuyên đến Yến địa, muốn gặp ngươi.”

“Tiếc thay, bách tính Yến địa chỉ biết đến Phó tướng quân, nào có ai từng nghe đến An vương phi?”

“Hắn định sẵn là sẽ vô vọng quay về.”

Ta không đáp lời, chỉ đưa tay cầm lấy cây thương của mình.

Nó có một cái tên rất đẹp: Phược Thương Long.

Năm xưa, khi phụ mẫu khắc chữ lên thân thương, chắc hẳn đã từng mường tượng cảnh ta nắm chặt nó trong tay.

Nữ nhi cầm cương thương, cũng có thể trói rồng xanh.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner