Advertise here
Nắng Ấm Trong Tim Em

Chương 3



5

 

Xuống núi, anh lười biếng tựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc.

 

Nhìn tôi bằng ánh mắt vừa có chút thích thú, vừa như đang suy tư điều gì đó.

 

Tùy tiện hỏi:

 

“Rốt cuộc cô muốn gì?”

 

Tôi luống cuống, xấu hổ vo vo vạt áo:

 

“Tôi cũng không biết mình muốn gì nữa!”

 

Ngô Minh cắn nhẹ răng sau, nhả khói rồi chậm rãi lên tiếng:

 

“Cô đủ tuổi chưa đấy?”

 

Tôi gật đầu: “Mười chín tuổi rồi.”

 

“Bỏ nhà đi à?”

 

Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu.

 

Giọng Ngô Minh trầm xuống, mang theo chút khó chịu:

 

“Tôi muốn nghe sự thật.”

 

Sự thật sao?

 

Tôi cúi đầu im lặng.

 

Thật sự có chút khó mở lời.

 

Sau một hồi im lặng, tôi rầu rĩ nói một câu “Xin lỗi” rồi quay người bỏ chạy.

 

Có lẽ, tôi vẫn chưa thực sự thuyết phục được chính mình.

 

Đêm nay, thật sự rất hoang đường.

 

Cảm giác xấu hổ vô cớ này khiến tôi như rơi xuống vũng bùn lầy.

 

Bẩn.

 

Rất bẩn.

 

Ngô Minh không đuổi theo.

 

Chỉ đứng sau lưng tôi, gọi với theo một câu:

 

“Đừng tùy tiện ăn đồ của người lạ nữa, không phải lần nào cô cũng may mắn thế đâu.”

 

Bước chân tôi khựng lại một giây, rồi càng thêm chật vật, vội vã rời đi.

 

Đây là lần đầu tiên kể từ khi rời khỏi nhà, tôi bật khóc.

 

Nhưng vì cái gì?

 

Tôi cũng không rõ nữa.

 

Lần nữa gặp lại Ngô Minh, là ở bệnh viện.

 

Trong túi áo tôi có một tấm danh thiếp của anh.

 

Tôi không biết nó xuất hiện từ khi nào.

 

Tôi ngất xỉu bên vệ đường, được người qua đường đưa vào viện.

 

Lúc y tá lục túi tìm thông tin liên lạc, ngoài chiếc điện thoại hết pin, chỉ còn lại tấm danh thiếp ấy.

 

Tôi không ngờ Ngô Minh sẽ đến.

 

Mở mắt ra, thấy anh đang cầm điếu thuốc, đưa lên mũi khẽ hít một hơi, vừa khao khát, lại như đang thỏa mãn.

 

Tay tôi vẫn còn cắm kim truyền dịch.

 

Vừa thấy tôi động đậy, bàn tay xương khớp rõ ràng của anh lập tức ấn nhẹ lên cánh tay tôi, mang theo hơi ấm nóng rực.

 

“Đừng cử động, bác sĩ phải chọc mấy lần mới tìm được ven, cẩn thận chạy kim.”

 

Giọng anh trầm thấp, khàn khàn, khiến tôi cảm thấy yên tâm một cách kỳ lạ.

 

Thấy tôi vẫn mơ màng, anh lại giải thích:

 

“Cô nhịn đói lâu quá, suy dinh dưỡng, mạch máu co lại.”

 

Tôi không biết nên nói gì, chỉ lặng lẽ nằm đó, nhìn chằm chằm trần nhà.

 

Những gì anh nói không phải điều tôi muốn biết.

 

Nhưng tôi cũng chẳng biết phải nói gì với anh.

 

Ý thức dần quay trở lại.

 

Tôi lặng lẽ nghĩ, thật tiếc, sao mình không cứ thế chết đi nhỉ?

 

Dĩ nhiên, đây cũng không phải một suy nghĩ tốt đẹp gì.

 

“Tiếp theo, tôi hỏi gì, cô tốt nhất nên nói thật.”

 

Ngô Minh ngồi xuống mép giường, nhìn thẳng vào mắt tôi.

 

Khoảng cách đột nhiên rút ngắn, khiến tôi bất giác hoảng loạn.

 

Qua lớp chăn mỏng, tôi thậm chí còn cảm nhận được bắp đùi rắn chắc của anh.

 

Chỗ tiếp xúc ấy, nóng đến mức bỏng rát.

 

“Tên cô là gì?”

 

“Tô Đường.”

 

“Người nhà cô đâu?”

 

Ngô Minh chăm chú nhìn tôi, không bỏ qua dù chỉ một biểu cảm thoáng qua trên gương mặt tôi.

 

“Chết hết rồi.”

 

Tôi nói, bình tĩnh đến kỳ lạ.

 

Nói dối, hóa ra cũng chẳng khó như vậy.

 

Ngô Minh im lặng nhìn tôi rất lâu.

 

Trên mặt không thể đọc ra cảm xúc gì.

 

Anh đứng dậy:

 

“Tôi đi đóng viện phí. Truyền xong gọi y tá rút kim, tôi đợi cô ngoài cổng.”

 

6

 

Ra ngoài, tinh thần tôi đã khá hơn, cảm giác kiệt sức cũng biến mất.

 

Qua cửa sổ xe đang mở một nửa, tôi thấy Ngô Minh nghiêng mặt nhả khói thuốc.

 

Vừa thấy tôi đến gần, anh lập tức dụi tắt điếu thuốc.

 

Anh xuống xe, mở cửa ghế phụ cho tôi.

 

Tôi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn lên xe.

 

Anh lại đổi xe rồi, lần này là một chiếc BMW.

 

Xem ra, đúng là một người đàn ông có tiền.

 

Anh vừa khởi động xe rời khỏi bệnh viện, vừa nhét vào tay tôi một chiếc sandwich và một hộp cháo nóng kèm ống hút.

 

Chiếc xe dừng lại trong tầng hầm một khu chung cư cao cấp.

 

Anh bước đi thản nhiên phía trước.

 

Tôi lặng lẽ theo sau.

 

Anh không hỏi tôi có muốn đi cùng không, cũng chẳng nói xem chúng tôi sẽ đi đâu.

 

Tôi cũng không mở miệng hỏi về điểm đến.

 

Rất kỳ lạ.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner