Advertise here
Câu Chuyện Hiến Máu

Chương 3



5

Còn chưa kịp tìm hắn tính sổ, Lương Tĩnh Khang đã gọi điện tới trước.

Vừa bắt máy, giọng nói mang chút trách móc của hắn vang lên:

“Lộ Lộ, sao lại cãi nhau với bạn thế? Làm ầm ĩ trên mạng xã hội như vậy, lỡ bị bạn chung nhìn thấy thì thật mất mặt.”

“Mau xóa bài đi, ảnh hưởng không tốt đâu, nghe lời anh đi.”

Giọng hắn vẫn trầm ấm, nam tính như trước. Trước đây, mỗi lần nghe hắn nói chuyện, tim tôi đều đập loạn nhịp.

Nhưng hôm nay, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.

Từng lời từng chữ của tên khốn này đều là đang trách tôi khiến Tô Thanh mất mặt, khiến cô ta khó xử.

Hắn còn giả vờ như đang quan tâm tôi, thật khiến người ta ghê tởm.

Tôi mất kiên nhẫn, cắt ngang lời hắn:

“Ai nói với anh là tôi với cô ta là bạn?”

Lương Tĩnh Khang khựng lại vài giây, rồi vội vàng chữa lại:

“Anh hiểu lầm rồi, nhưng Lộ Lộ à, dù chỉ là người lạ thì cũng không cần làm quá đến vậy. Dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô gái…”

Tôi tiếp tục cắt ngang:

“Cô gái? Sao tôi không biết từ bao giờ anh lại thân thiết với Tô Thanh như thế?”

Ở công ty thì giả vờ như không quen biết, sau lưng thì thân đến mức ngủ chung giường.

Với khả năng diễn xuất này, đúng là lãng phí khi đi làm kinh doanh. Nếu làm diễn viên, chắc đã đoạt giải ảnh đế từ lâu rồi.

“Rốt cuộc ai mới là bạn gái của anh? Sao từng lời từng chữ của anh đều đang bênh vực người phụ nữ khác?”

Tôi liên tục truy hỏi, khiến Lương Tĩnh Khang không biết đối phó thế nào, chỉ có thể cuống quýt cầu hòa.

“Được rồi, được rồi, Lộ Lộ, là anh sai. Chúng ta đừng cãi nhau vì một người không đáng, được không?”

“Anh đặt cho em bánh kem nhung đỏ mà em thích nhất rồi, ngày mai tan làm anh tới đón em đi xem phim nhé…”

Tôi chẳng buồn phí lời với sự giả tạo của hắn nữa, thẳng tay cúp máy.

Lúc này, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ—

6

Rất nhanh, cơ hội đến.

Công ty cần chọn một người tiếp đón khách hàng nước ngoài, nếu thể hiện tốt sẽ có cơ hội thăng chức và tăng lương.

Trong phòng họp, khi sếp hỏi ai muốn đảm nhận nhiệm vụ này, mọi người chỉ liếc nhìn nhau, cúi đầu im lặng.

Không phải tự nhiên—khách hàng lần này là người Ấn Độ, mà tiếng Anh mang đậm giọng “cà ri” của họ khiến ai cũng đau đầu.

May mắn thay, tôi từng đi trao đổi học tập ở Anh một năm khi còn đại học, mà bạn cùng phòng khi đó của tôi lại là người Ấn.

Cô ấy rất hứng thú với văn hóa Trung Quốc, suốt ngày lôi kéo tôi hỏi chuyện này chuyện kia, lâu dần tôi cũng quen với cách phát âm của họ, khả năng giao tiếp tiếng Anh cũng nhờ thế mà tiến bộ.

Tôi tự tin đứng lên, chủ động xung phong.

Sếp hài lòng gật đầu, vừa định chỉ định tôi làm nhiệm vụ, thì Tô Thanh đột nhiên nhảy ra phá đám.

“Chị Vương, lần này hãy để em đi! Em cũng muốn có cơ hội tiến bộ!”

Cô ta khiêu khích nhìn tôi, khiến tôi không nhịn được bật cười.

“Chỉ dựa vào cô?”

“Vốn từ của cô chẳng qua chỉ dừng ở mức ‘đến là come, đi là go’, gật đầu là yes, lắc đầu là no. Trình độ như vậy mà cũng đòi tiếp đón khách hàng nước ngoài?”

“Cô đi chẳng phải để phá hoại sao?”

Tô Thanh bướng bỉnh ngẩng cao cổ cãi lại:

“Cô đừng có coi thường tôi! Tôi đã đăng ký khóa học tiếng Anh, vẫn luôn chăm chỉ học tập. Còn cô, sắp 30 tuổi rồi, một bà già, còn nhớ nổi mấy từ vựng không?”

Cô ta không nhận ra rằng sắc mặt của mọi người trong văn phòng đều đã trở nên khó coi.

Tôi thuộc nhóm nhân viên trẻ nhất trong công ty, cô ta gọi tôi là “bà già”, vậy những đồng nghiệp lớn tuổi hơn tôi thì sao?

Chọc giận cả phòng mà vẫn không hề hay biết, đúng là ngu xuẩn!

Tôi khẽ đảo mắt, thật không hiểu nổi Lương Tĩnh Khang nhìn trúng cô ta ở điểm nào.

Chị Vương nghiêm mặt:

“Đừng cãi nữa! Nếu cả hai đều có ý muốn thử sức, vậy thì hãy cùng nhau chuẩn bị, đến lúc đó sẽ xem khách hàng hài lòng với ai hơn.”

Tô Thanh đắc ý lườm tôi một cái, còn tôi thì nhanh chóng giơ ngón giữa về phía cô ta trước khi theo sếp ra khỏi phòng họp.

Khiến cô ta tức đến giậm chân tại chỗ.

Không lâu sau, tôi đã biết được lý do khiến Tô Thanh tự tin như vậy.

7

Trên bàn ăn, Lương Tĩnh Khang không ngừng dò hỏi tôi về kế hoạch tiếp đón khách hàng.

Tôi cảm thấy buồn cười.

Bảo sao Tô Thanh lại tự tin như vậy—thì ra là đang chờ tin từ đây.

Hai người này thực sự coi tôi là kẻ ngốc sao?

Tôi khẽ nheo mắt, chợt nảy ra một ý tưởng hay ho.

Đối mặt với những câu hỏi của Lương Tĩnh Khang, tôi mỉm cười đáp:

“Chuyện này có gì khó đâu, khách hàng là người Ấn Độ mà, dễ đối phó nhất.”

“Vừa rồi con trai của tỷ phú giàu nhất Ấn Độ tổ chức đám cưới xa hoa, mời cả đống sao quốc tế đến biểu diễn, tốn hàng chục triệu đô. Trong khi đó, cùng thời điểm ấy, vẫn có những người nghèo ở Ấn Độ chết vì không đủ tiền bật điều hòa.”

“Khoảng cách giàu nghèo quá lớn, trong lòng rất nhiều người Ấn Độ cũng bất mãn. Anh cứ lên mạng xem thử, dưới mấy bài báo đầy rẫy bình luận chửi rủa.”

“Đến lúc khách hàng đến, em chỉ cần tâng bốc ông ta một chút, rồi phụ họa mắng mỏ bọn tư bản bóc lột sức lao động là được. Khiến ông ta vui vẻ, dự án nào mà chẳng ký được!”

Làm thế nào để xé xác cặp đôi cặn bã này ra!


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner