Hóa ra, anh ta không phải vô tâm.
Chỉ là, trái tim của anh ta chưa bao giờ đặt nơi tôi.
Lúc này, Nam Tuyết bất ngờ phát hiện một chiếc khăn quàng cổ tôi cất trong tủ quần áo.
Tôi đã dành hơn nửa tháng để đan chiếc khăn đó, trên đó còn thêu ba chữ ATY, viết tắt của cụm từ “Anh yêu Đình Quân”.
Gương mặt Nam Tuyết lập tức trở nên u ám.
“Chúc Niệm, c/h ế/t rồi mà vẫn không chịu yên sao?”
“Một kẻ thay thế mà cũng dám tranh giành với tôi? Cô có tư cách gì chứ?!”
Tôi ngỡ ngàng.
Cô ta… sao có thể biết rằng tôi đã c/h ế/t?
Chẳng lẽ… trợ lý của Phong Đình Quân là người của cô ta?
3
“Tiểu Tuyết, em đang làm gì vậy?”
Giọng nói trầm thấp của Phong Đình Quân vang lên, khiến tôi bất giác khựng lại.
Anh ta… thực sự để tâm đến chiếc khăn quàng cổ tôi tặng ư?
Vậy có nghĩa là, trong lòng anh ta vẫn còn tôi sao?
Nhưng tôi còn chưa kịp hiểu thì Nam Tuyết đã đỏ hoe mắt, hàng mi long lanh ánh nước.
“Anh Đình Quân, em… em chỉ thấy chiếc khăn này đẹp quá, muốn thử xem sao. Không ngờ lại lỡ tay kéo đứt mất…”
“Chiếc khăn này còn thêu tên anh, chắc là quà của chị Niệm tặng anh đúng không? Em xin lỗi, em làm hỏng mất rồi…”
Chiếc khăn này rõ ràng bị cắt rách bằng kéo.
Lời nói dối của Nam Tuyết đầy sơ hở, vậy mà Phong Đình Quân vẫn tin.
Không những không trách cứ, anh ta còn nắm lấy tay cô ta, giọng đầy lo lắng:
“Chỉ là một chiếc khăn thôi mà, còn em, có bị thương không?”
“Nếu em thích, anh sẽ bảo Chúc Niệm đan cho em một cái khác.”
Lời vừa thốt ra, lòng tôi lạnh dần từng chút một.
Thì ra anh ta lo lắng không phải vì chiếc khăn của tôi, mà là vì sợ Nam Tuyết bị thương.
Anh ta thậm chí còn muốn tôi đan một chiếc khác cho cô ta ư?
Hóa ra, tấm chân tình của tôi lại rẻ mạt đến thế…
Rốt cuộc, vẫn là tôi tự đa tình mà thôi.
Không muốn nhìn thấy cảnh tượng thân mật này nữa, tôi cố gắng rời đi, nhưng lại phát hiện linh hồn mình chỉ có thể quanh quẩn bên cạnh Phong Đình Quân.
Bất lực, tôi đành quay đầu đi, không nhìn nữa.
Thấy Phong Đình Quân không trách cứ, Nam Tuyết càng được đà lấn tới, chủ động đề nghị ngủ chung đêm nay.
Nhưng không ngờ, anh ta lại lập tức né tránh, kéo giãn khoảng cách, lạnh giọng đáp:
“Tiểu Tuyết, chúng ta chỉ đang diễn kịch cho người ngoài xem thôi, đừng đi quá giới hạn.”
Nam Tuyết không còn cách nào khác, đành uất ức rời về phòng khách.
Trước khi đi, ánh mắt cô ta còn lóe lên ánh nhìn độc ác.
Sau đó, Phong Đình Quân nằm trên giường, trằn trọc hồi lâu rồi lấy điện thoại ra, lướt qua những đoạn tin nhắn của tôi.
Nhưng cuộc trò chuyện vẫn dừng lại ở tin nhắn vào buổi sáng hôm ấy.
Anh ta không khỏi thắc mắc, vì dù tôi có giận đến đâu cũng chưa bao giờ không trả lời tin nhắn lâu đến vậy.
Sau một hồi đắn đo, cuối cùng anh ta nhắn tin cho tôi:
[Còn giận sao? Chỉ cần em chịu xuống nước một chút, anh sẽ thả em ra ngay. Em lúc nào cũng ngang bướng như thế…]
Nhưng vẫn không có hồi âm.
Không phải tôi không muốn trả lời, mà là tôi không thể trả lời được nữa.
Bởi vì, người đã c/h ế/t… thì sao có thể nhắn tin?
Phong Đình Quân có chút bực bội, vò đầu một cách phiền muộn, rồi tắt điện thoại, nhắm mắt ngủ.
Nhưng một người trước giờ chưa từng bị mất ngủ như anh ta, đêm nay lại trằn trọc mãi không thể chợp mắt.
4
Hôm sau, với đôi mắt thâm quầng, Phong Đình Quân thức dậy và lập tức nhắn tin cho tôi.
[Giam em bấy lâu nay cũng đủ rồi, lát nữa anh sẽ đến đón em về.]
Vừa định rời nhà, anh ta liền bị Nam Tuyết chặn lại.
“Anh Đình Quân, người thân ở quê em đã biết chuyện em kết hôn với anh rồi, họ cứ đòi gặp anh một lần cho bằng được.”
“Anh làm ơn giúp em thêm một lần nữa được không?”
Đối diện với đôi mắt rưng rưng nước của cô ta, cuối cùng Phong Đình Quân cũng không nỡ từ chối, đành bất đắc dĩ gật đầu.
Trước khi đi, anh ta còn nhắn tin cho tôi.
[Xin lỗi, Niệm Niệm, có chút chuyện đột xuất, anh phải đến muộn vài ngày.]
Anh ta… đang báo cáo với tôi sao?
Điều này khiến tôi hơi bất ngờ.
Bởi vì trước giờ, anh ta luôn làm theo ý mình, muốn cho tôi leo cây lúc nào thì cho lúc đó, chẳng bao giờ bận tâm đến cảm xúc của tôi.
Vậy mà bây giờ, anh ta lại chủ động giải thích?
Nếu tôi còn sống, có lẽ sẽ thấy vui mừng vì sự thay đổi này.
Nhưng tôi đã c/h/ ế/t rồi.
Dù anh ta có thay đổi thế nào đi nữa, cũng chẳng còn ý nghĩa gì với tôi nữa.
Linh hồ tôi lặng lẽ đi theo Phong Đình Quân về quê của Nam Tuyết.
Vừa xuống xe, anh ta đã bị một đám người vây kín, liên tục khen ngợi.
“Đây là Đình Quân đúng không? Bây giờ cậu thành đạt quá, so với hồi nhỏ đúng là khác một trời một vực!”
“Không uổng công Tiểu Tuyết nhà chúng tôi chờ đợi, hai đứa là thanh mai trúc mã, cuối cùng cũng đến được với nhau, đúng là duyên trời định!”