4
Những lời của anh Độ đêm đó như ác mộng, cứ văng vẳng bên tai tôi, dai dẳng không dứt.
Tôi chỉ mới thất thần một chút, thì đã bị Trấn Vũ – đang chờ sẵn trước cổng trường – tóm lấy.
Hôm nay để bắt được tôi, hắn còn cất công dẫn theo mấy thằng đàn em.
Tôi không còn đường trốn.
Lần này bọn họ không kéo tôi lên sân thượng trường như trước nữa, mà đưa đến một nơi khác… còn đáng
sợ hơn.
Dưới ánh mắt dâm ô và kinh tởm từ đám người xung quanh, lần đầu tiên tôi khuất phục trước Trấn Vũ.
Tôi vừa khóc vừa cầu xin hắn.
Đừng mà.
Nhưng hắn vẫn ép tôi quay video quỳ gối xin lỗi Tuyết Chi.
Người từng là anh hai mà tôi thương yêu nhất, đã ép tôi – ngay trong căn nhà trọ rẻ tiền gần cổng trường –
chọn một trong hai:
Một là vực sâu không đáy.
Hai là quay video xin lỗi Tuyết Chi.
Sự kiên cường và cứng đầu của tôi, cuối cùng cũng bị hắn nghiền nát.
Cầm đoạn video xin lỗi trong tay, Trấn Vũ hài lòng dẫn đàn em rời đi, bỏ lại tôi một mình co rúm nơi góc
tường, khóc mà không phát ra tiếng.
Tôi từng ngây thơ nghĩ, chỉ cần hắn có được video, hắn sẽ buông tha cho tôi.
Nhưng khi tôi nhìn thấy tấm ảnh của tôi và mẹ bị cắt vụn, tung từ tầng hai xuống như giấy rác, tôi hiểu
rằng… nỗi đau của tôi vẫn chưa kết thúc.
Tôi mất hết lý trí, lao đến trước mặt Trấn Vũ, giống như người phát điên mà túm lấy cổ áo hắn, gào lên chất
vấn: “Tại sao? Tại sao lại cắt nát ảnh của em và mẹ, chỉ vì Tuyết Chi viết hai câu nhảm nhí trong cái quyển
rác rưởi đó à?”
Trấn Vũ nhìn tôi, nở nụ cười lạnh lẽo, tàn nhẫn: “Bây giờ công nghệ phát triển thế rồi, ảnh có phải không
sao lưu đâu. Tao cắt hai tấm thì làm sao?”
Nghe đến từ “sao lưu”, tôi gào lên đau đớn hơn.
Chiếc điện thoại và máy tính tôi từng dùng để sao lưu ảnh, đã sớm bị Tuyết Chi lén lút đem đi vứt từ lúc tôi
vắng nhà.
Nhưng Trấn Vũ sẽ không bao giờ tin.
Trong mắt hắn, tôi chỉ là kẻ đang đổ lỗi, trốn tránh.
Tôi khóc đến nỗi hai mắt đau buốt, chạy xuống lầu, cố nhặt lại từng mảnh vụn của bức ảnh bị cắt.
Bốn giờ sáng.
Tôi vẫn ngồi dưới ánh đèn, cặm cụi ghép lại từng mảnh vụn.
Nhưng đến khi gần ghép xong khuôn mặt của mẹ… mảnh cuối cùng không thấy đâu.
Tôi lật tung cả mặt bàn, đảo tung cả căn phòng, thậm chí lục cả tầng một, tất cả những chỗ tôi có thể nghĩ
ra… vẫn không thấy.
Giống hệt như ngày mẹ ra đi, dù tôi có tìm thế nào, cũng không thể tìm được mẹ nữa.
Nhìn bức ảnh thiếu mất phần khuôn mặt của mẹ, nước mắt tôi lại không kìm được mà rơi xuống.
Mẹ ơi… Con lại không tìm thấy mẹ rồi.
Không ai đứng về phía con, ai cũng muốn bắt nạt con.
Mẹ ơi… Con nhớ mẹ nhiều lắm.
5
Có lẽ vì dạo gần đây ngoài kia lời ra tiếng vào quá nhiều, nên mấy ngày nay Trấn Vũ với anh Độ đều không
đến gây sự với tôi nữa.
Ngay cả trong bữa tiệc tối, ánh mắt dò xét của người xung quanh cũng ít đi thấy rõ.
Sự yên bình hiếm hoi này khiến tôi như được thả lỏng trong một giấc mơ.
Tôi lén lấy một dĩa bánh ngọt từ bàn tráng miệng, định tìm góc nào vắng người để từ từ ăn.
Mẹ từng nói với tôi, khi cảm thấy tủi thân thì ăn đồ ngọt một chút, trong lòng sẽ bớt đắng.
Nhưng tôi chưa đi được bao xa, một đám công tử ăn chơi đã lọt vào tầm mắt.
Có người thấy tôi liền huýt sáo: “Ơ kìa, chẳng phải là Duệ sao? Muốn chơi cùng bọn anh không?”
Giọng điệu của bọn họ không chút tôn trọng.
Vì chính là đám đã theo Trấn Vũ đến “xử lý” tôi hôm trước – bọn chúng từng thấy dáng vẻ nhếch nhác nhất
của tôi.
Toàn thân tôi lạnh buốt, đứng chết trân tại chỗ, trong lòng chỉ mong họ mau rời đi.
Một tên trong bọn cười cợt đề nghị: “Hay là tụi mình giúp anh Vũ dạy dỗ lại cô em gái của ảnh một trận đi?”
Tôi lập tức quay người muốn chạy, nhưng bị bọn chúng chặn lại.
Mùi khói thuốc nồng nặc xen lẫn mùi rượu nồng sặc xộc thẳng lên mũi tôi, nôn nao đến mức muốn ói.
Có người đi ngang, bọn chúng liền giả vờ giải thích: “Tiểu thư nhà họ Thẩm say rồi, tụi tôi đưa cô ấy đi
nghỉ.”
Nhưng từng ấy đàn ông đưa một cô gái đi “nghỉ”… hàm ý phía sau, ai cũng hiểu.
“Anh Vũ?!”
Nghe có người gọi tên Trấn Vũ, ánh sáng trong mắt tôi như vụt sáng lên một lần nữa.
Tôi đứng giữa đám người, mừng rỡ gọi lớn: “Anh hai!”
Trấn Vũ chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi quay sang tên đứng đầu: “Chuyện gì đây?”