Trên bàn ăn, người lớn hai nhà bắt đầu bàn bạc chi tiết về việc đổi con, nào là thủ tục hộ khẩu, cần những
giấy tờ pháp lý gì, phải làm chứng nhận ra sao… Tôi nghe không hiểu lắm, chỉ lặng lẽ nhìn chén canh trước
mặt, sống mũi cay cay, nhưng lại không tìm thấy lý do để rơi nước mắt. Cảm giác như bản thân chẳng có tư
cách để khóc vậy.
Bầu không khí trong phòng nặng nề đến mức khiến tôi khó thở. Chỉ có cha mẹ hai bên trò chuyện qua lại,
còn tôi ngồi đó, bị kẹt giữa những lời nói.
Người phục vụ vào thay đĩa, tôi vừa đưa đĩa cho cô ấy thì bắt gặp ánh mắt của Phương Viễn Đại.
Cô ấy lặng lẽ làm khẩu hình: “Muốn ra ngoài không?” rồi khẽ chỉ tay về phía cửa.
Tôi liếc nhìn người lớn, họ đang mải nói chuyện, chẳng ai để ý đến chúng tôi. Vì vậy, tôi gật đầu.
Chúng tôi lấy cớ đi vệ sinh, rời khỏi bàn ăn, lặng lẽ băng qua hành lang xa hoa của khách sạn, bước qua
đại sảnh treo đèn pha lê lấp lánh, cuối cùng ra đến đài phun nước bên ngoài.
Làn gió mùa hè thổi qua, mang theo hương cây cỏ và chút hơi lạnh. Chỉ khi bị cơn gió này lướt qua, tôi mới
cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Tôi đi đến cửa hàng nhỏ bên đường, mua hai cây kem mang về. Một cái đưa cho Phương Viễn Đại, cô ấy
cảm ơn tôi.
Hai chúng tôi ngồi cạnh nhau bên đài phun nước, lặng lẽ ăn kem, nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài.
Không ai lên tiếng, có lẽ vì chẳng biết nên nói gì. Chỉ có tiếng ve kêu râm ran bên tai.
Mặc dù đã về đêm, nhưng giữa mùa hè, nhiệt độ vẫn còn cao. Kem tan rất nhanh, tôi ăn xong, ngậm lấy
que gỗ còn lại, vị ngọt của đường còn vương lại trên đầu lưỡi. Cuối cùng, tôi không kìm được mà lên tiếng
trước.
“Cậu không hận tôi sao?”
5
“Tại sao phải hận cậu?” Cô ấy nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
“Tôi đã cướp mất bố mẹ của cậu, còn cướp luôn cả cuộc đời đáng lẽ ra phải là của cậu. Cuộc sống ở nhà
họ Hứa vốn dĩ là của cậu.” Tôi khẽ nói.
Cô ấy mới là con gái thực sự của nhà họ Hứa. Biệt thự tôi ở, xe hơi tôi đi, những bộ đồ hàng hiệu tôi mặc,
cuộc sống xa hoa lẽ ra đều thuộc về cô ấy.“Nếu theo logic đó, chẳng phải tôi cũng đã cướp mất bố mẹ của cậu sao?”
Cô ấy lấy que gỗ trong tay tôi, ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó ngồi trở lại chỗ cũ. Cô ấy chỉ vào đôi
giày trên chân mình.
“Cậu thấy đôi giày này chứ?”
Tôi cúi đầu nhìn xuống.
Đó là một đôi giày vải đơn giản, được sơn màu rực rỡ bằng màu acrylic. Nó được giặt rất sạch sẽ, có vẻ
như chủ nhân của nó rất yêu quý nó.
“Đây là quà sinh nhật năm 16 tuổi của tôi. Về giá trị, nó chỉ khoảng 80 tệ, là tôi tự chọn trên mạng, còn được
miễn phí vận chuyển nữa. Lúc đầu, nó là một đôi giày trắng trơn. Những họa tiết trên giày là do tôi và mẹ
cùng nhau vẽ lên. Nhưng dù cậu có cho tôi một trăm tỷ, tôi cũng không đổi lấy nó đâu.”
Giọng điệu của cô ấy đầy sự vui vẻ chân thành, thậm chí còn có chút tự hào khoe khoang.
“Bố mẹ cậu đối xử với cậu tốt không?” Cô ấy đột nhiên hỏi.
“Ý cậu là bố mẹ của cậu?”
“Ừm… đúng rồi, là bố mẹ tôi.” Khi nói đến “bố mẹ tôi”, cô ấy có chút do dự.
“Họ rất tốt.” Tôi trả lời. “Họ bận rộn với công việc, nhưng chưa bao giờ bỏ lỡ buổi họp phụ huynh của tôi.
Mỗi năm sinh nhật, họ đều chuẩn bị quà. Họ biết tôi ghét hành tây, nên luôn dặn người giúp việc không nấu
món nào có hành tây. Họ biết tôi thích màu xanh lá, nên mỗi khi mua đồ cho tôi, họ luôn ưu tiên chọn màu
đó. Tôi là kiểu người dễ chán, từng học ba lê, cắm hoa, cưỡi ngựa—chỉ ba ngày rồi bỏ. Nhưng họ chưa bao
giờ trách mắng tôi.”
Tôi không kìm được mà hỏi lại, “Còn cậu thì sao? Bố mẹ tôi đối xử với cậu có tốt không?”
“Đương nhiên là tốt rồi!”
Cô ấy chống tay ra phía sau, thoải mái duỗi đôi chân dài thẳng tắp của mình—đôi chân thừa hưởng từ mẹ
ruột.
“Bố tôi—à không, là bố cậu—rất bận rộn. Ông ấy thường phải làm thêm vào cuối tuần, nhưng vì sợ tôi bỏ
bữa sáng, nên ngày nào cũng dậy lúc sáu giờ để chuẩn bị đồ ăn sáng và cơm trưa rồi mới đi làm. Mẹ cậu
thích đọc tiểu thuyết, có thể nói là khá hiện đại? Hồi cấp hai, tôi thích đọc truyện tranh, bà ấy chưa bao giờ
nói tôi lãng phí thời gian. Ngược lại, bà ấy còn giúp tôi sắp xếp những cuốn truyện theo đúng thứ tự trên giásách. Lên cấp ba, bà ấy hứa nếu tôi đạt 120 điểm môn tiếng Anh vào cuối kỳ, bà ấy sẽ mua cho tôi một
chiếc máy chơi game Switch. Bây giờ chúng tôi còn dùng chung một tài khoản. Lần trước bà ấy còn khoe
với tôi là đã xây được một khu vườn siêu to trong game…”
Cô ấy cứ thế thao thao bất tuyệt, kể về những câu chuyện đời thường nhưng đầy ấm áp giữa cô ấy và bố
mẹ tôi.
Chỉ cần nghe thôi, tôi cũng cảm nhận được sự ấm áp đó.
Cô ấy nói một hồi, rồi chợt cảm thấy hơi ngại, đưa tay gãi gãi chóp mũi, ngừng lại.
“Cậu có muốn đổi lại không?” Cô ấy hỏi tôi.
“Không.” Tôi nhẹ giọng, dứt khoát trả lời.
“Tôi cũng không muốn.”