Advertise here
Hôn Nhân Toan Tính

Chương 5



#5

Bước chân cô ta dừng hẳn mà không quay đầu, phòng đông người nhưng không ai xen vào dường như chuyện này đã quá quen. Lần nào Dương Quân chia tay bạn gái cũng luôn ầm ĩ như vậy. Chỉ có Ninh Hy là dám phản kháng còn những người kia cuối cùng đều là ngoan ngoãn quay về rồi bị đá không thương tiếc. Lần này chắc cũng chẳng ngoại lệ nên họ nghĩ Uyển Nhi sẽ không đi.

– Không hẹn gặp lại

Lời nói nhẹ bẫng cùng tiếng đóng cửa rầm một cái mới khiến ai nấy chớp mắt nhìn nhận lại vấn đề.

– Cô bé này có bản lĩnh thật.

Trịnh Hải không nhịn được khen ngợi một câu. Dương Quân bị bẽ mặt trước bạn bè nên cũng chẳng có hứng mà ngồi lại. Vừa đứng lên, cánh tay anh ta bị Bảo Châu giữ lại:

– Anh định đi đâu chứ? Không phải chỉ là mối quan hệ chơi bời thôi sao? Bỏ cô ta đi em thay thế?

– Cô là cái thá gì mà đòi thay thế?

Lần nữa bị từ chối, Bảo Châu hậm hực nhưng sẽ không từ bỏ. Ít nhất cô ta đã đuổi được cái đuôi nhỏ kia đi rồi.

Một người đàn ông lên tiếng:

– Cơ hội đấy, cô mau chạy theo cậu ta đi.

– Thôi hôm nay đến đây chơi cùng các anh.

Cô ta ngồi xuống chủ động rót rượu. Trước tiên, cô ta nên tìm hiểu qua những người này về thái độ của Dương Quân đối với Ninh Hy trước. Muốn đánh địch phải tìm hiểu kĩ đối phương.
******
Cuối cùng cũng bảo vệ luận văn tốt nghiệp xong, Ninh Hy đến quán bar Mây tụ tập bạn bè. Vừa vào cổng, Trà Trà đã hét lên với tay gọi:

– Hy Hy… ở đây

Cô đi vào chỗ bạn, liền nhận ra Hạ Trâm và Yên Chi thì không khỏi vui mừng:

– Hai cậu không bị chồng cấm cửa à?

– Họ đều đi công tác rồi.

Hạ Trâm chống tay bĩu môi ghét bỏ:

– Cậu mới là cái đồ bỏ bê bạn bè ấy. Có biết vài hôm nữa là đám cưới của tôi không?

– Sao vừa về nước chưa nóng chân đã cưới rồi? Bác sĩ bảo cưới à hay chú Bách già quá rồi?

– Vớ vẩn.

Trà Trà đem nước cho cô hỏi thăm:

– Hy… dạo này có chuyện gì mà mất tích vậy?

– Em bận bù đầu luôn đây này.

Nói rồi cô chọc chọc Hạ Trâm nhờ vả:

– Cậu có rảnh không? Xem thế nào nhận chuẩn bị tiệc cưới cho tôi nữa.

– Lấy Dương Quân thật sao?

Thấy ánh mắt bất ngờ lẫn bất bình và cảm thương của bạn bè, cô xùy một cái:

– Đừng nhìn tôi thương hại vậy chứ? Trước sau gì mà chẳng kết hôn.

Hạ Trâm đưa cho Ninh Hy cốc nước quả:

– Mai qua công ty cho tôi đề án cụ thể rồi kí hợp đồng. Thuê trọn gói phải không?

– Ừm, mẹ chồng giao toàn quyền rồi.

– Còn hắn ta?

– Đang bận tay trái ôm tay phải ấp.

Vừa nói Ninh Hy vừa thở dài thườn thượt. Yên Chi uống một hơi nước mát vào họng xua đi bầu không khí ảm đạm:

– Chuyện gì đến rồi sẽ đến nên cứ quên đi mà hưởng thụ rồi đối phó dần dần.

– Tôi có còn nhớ gì đâu mà quên? Các cậu có nhớ hồi cấp ba tôi là người như nào không?

– Sao lại muốn biết về lúc ấy? Có chuyện gì sao?

– Có phải thay đổi lắm không?

Yên Chi cắn móng tay thẳng thắn mắng:

– Thay đổi tích cực chứ cứ như hồi cấp ba suốt ngày lẽo đẽo nhún nhường Dương Quân thật chướng mắt.

– Đáng ghét lắm hả?

Hạ Trâm gật gù:

– Yêu đương não tàn lắm luôn ấy.

– Vậy thời gian tôi đi du học, các cậu có biết chuyện gì không?

– Không, mấy năm ấy chỉ mẹ cậu là biết. Khi cậu về bọn tôi mới biết cậu bị tai nạn suýt ch/ết còn không nhớ chúng tôi là ai thật đáng đánh.

Trà Trà ngồi xuống góp nhặt:

– Mẹ em chỉ nhờ chúng tôi đến giúp em nhớ ra một số vấn đề còn không nói gì cả.

– Em đi học không liên hệ với mọi người sao?

– Không, mất tích luôn còn gì?

– Không nhớ thì thôi, chắc không quan trọng mẹ em mới không nói. Hãy bỏ đi những thứ khiến em sầu não ấy đi, chơi nhạc không?

Quán bar nhỏ này của Trà Trà không như những quán bar khác, nó đặc biệt ở chỗ nơi đây cực kì văn minh. Đôi lúc nó sôi động bởi nhạc sống nhưng cũng có lúc nó lại chỉ trầm lắng cho người ta ngồi tâm sự cùng nhau.

– Có kết hợp được không? Lâu lắm rồi đâu có chơi?

– Không thử sao biết.

Không muốn làm bạn mất hứng nên Ninh Hy cởi chiếc áo khoác bên ngoài nháy mắt:

– Nào… khuấy động một chút.

Cả bốn người họ cùng lên sân khấu thay vị trí của dàn nhạc. Ninh Hy ngồi vào chỗ chơi trống. Trà Trà sẽ là ca sĩ hát, Yên Chi thì chơi guitar điện, Hạ Trâm chơi bass. Thỉnh thoảng cô và Trà Trà hứng lên cũng chơi nhưng kết hợp cả bốn như lúc ở trung học thì đã mấy năm không làm rồi. Hạ Trâm nháy mắt ra hiệu, Ninh Hy tay xoay dùi trống gõ ba nhịp lên cymbal như để bắt đầu. Tiếng nhạc nổi lên khuấy động không gian bỗng chốc sôi động kéo khách khứa trong bar đổ dồn lên sân khấu. Những tiếng bàn tán không ngớt.

Ninh Hy mặc đơn giản với chiếc áo len ôm sát cơ thể và chiếc quần bò rách te tua nhưng vẫn không làm giảm đi nét trẻ trung đầy sức sống của một cô gái 22 tuổi. Dường như lúc chơi nhạc, cô mới buông bỏ được thù hận trong lòng, buông bỏ được những toan tính sắp tới.

Không gian quán bar bỗng chốc trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Khách trong quán còn không ngần ngại đứng lên hò hét, lắc lư và hát theo như đang cùng xem một buổi trình diễn nhạc rock vậy?

– Bảo Châu, kia chẳng phải là con gái của ông già đó sao?

Bảo Châu đung đưa li rượu trong tay khẽ nhếch miệng cười:

– Ừ, tao sẽ biến nó trở thành đứa vô sản trong cái giới nghèo kiết xác để xem còn hống hách được mấy phần.

– Thù hận chỉ khiến mày phải trả giá thôi. Hơn nữa ông ấy già rồi chẳng đáng chút nào.

– Ông ta chia tay rồi.

– Thế tiếp theo mày định làm gì? Dù sao tao thấy mày cũng hơi quá đấy, cô ta có tội tình gì đâu chứ?

Bảo Châu nghe bạn nói nhếch miệng cười sắc mặt trầm xuống oán hận:

– Tao ghét nên phá nó bất chấp. Nếu khi xưa mẹ nó không phải vì lấy m,áu bệnh viện cứu nó thì mẹ tao không ch,ết. Tao có mồ côi không? Vậy nên, ác giả ác báo thôi, chỉ trách bố nó dễ thay lòng đổi dạ.

Bảo Châu cầm cốc rượu uống, ánh mắt nhìn chằm chằm lên người Ninh Hy đang lắc lư theo nhịp trống:

– Đàn ông ấy à? Ham của lạ nên mới ch,ết dưới tay đàn bà.

Cô ta đứng dậy sau khi nhận được điện thoại giục bạn:

– Đến bar Say đi, anh Quân đang ở đấy.

Liếc mắt qua chỗ Ninh Hy trên sân khấu, cô ta cười mỉa mai:

– Bây giờ đến chồng sắp cưới của nó, tao sẽ lấy nốt để xem cuộc đời nó thảm hại đến đâu.

– Dương Quân có hôn ước với Ninh Hy sao?

– Ừ nhưng…

Cô ta khoác vai bạn cười nham hiểm hạ thấp giọng:

– Anh ấy rất ghét cô ta và dành sự quan tâm đặc biệt cho tao.

Cứ ai dính đến Ninh Hy sẽ lần lượt rời đi. Nếu hôn sự bị hủy thì gia đình Ninh Hy sẽ hoàn toàn bị hủy hoại. Cô ta chờ mong ngày nhìn thấy điều ấy….

******

Sau một hồi quậy tưng bừng mệt mỏi, Ninh Hy cùng bạn bè uống rượu giải sầu và chúc mừng bản thân đã tốt nghiệp.

– Ninh Hy, bao giờ cậu mới chia tay Dương Quân vậy? Anh ta thay lòng rồi đấy đừng có ngu mãi thế?

Yên Chi cáu kỉnh khi nhiều lần khuyên răn không được. Dù cô cũng hiểu cho hoàn cảnh bắt buộc ấy nhưng đôi khi tham vọng sẽ khiến người ta bước vào ngõ cụt lúc nào không hay.

– Tôi không yêu anh ta nữa nhưng hôn ước vẫn phải thực hiện.

– Thực sự không còn cách khác sao?

– Nhà họ Âu là cột dựa lúc này cho công ty nhà tôi. Hai bên đã hợp tác lâu quá rồi bây giờ không thể dứt ra thành thể độc lập được. Trước mắt tôi phải nhìn hiện thực đã, công ty đó là mồ hôi xương máu của ông bà ngoại để lại cho mẹ tôi nên không thể để nó sụp đổ được. Nếu không phải vì mấy năm nay ông già kinh doanh không tốt thì tôi đã sớm từ hôn rồi.

Vừa ngắt lời, điện thoại đổ chuông dài, Ninh Hy lấy điện thoại nhìn người gọi đến khẽ cau mày nhưng rồi vẫn nghe máy.

– Hy Hy, đến bar Say nhé! Giận dỗi thế là đủ rồi, anh đợi em.

Cô còn chẳng kịp trả lời điện thoại đã ngắt máy tựa hồ như đó là mệnh lệnh mà anh ta tin rằng cô sẽ nghe lời. Từ lúc nào mối quan hệ thanh mai trúc mã của hai người lại xấu đi như vậy nhỉ? Cũng chẳng biết nữa, bây giờ cô hướng đến lợi ích, chừng nào đạt được thì mới có thể chấm dứt mối quan hệ hơn 20 năm này.

Cuộc đời mỗi người có một phương châm, người ta theo đuổi tình yêu còn cô theo đuổi tiền bạc và danh lợi.

Trà Trà ngồi nhích lại gần bất mãn hỏi:

– Em sẽ không đến chứ?

– Đến chứ? Chị không biết đâu, bây giờ anh ta bảo em đi phải nhất định không dám đi trái ấy chứ?

Yên Chi khó chịu níu tay bạn giữ lại:

– Cậu điên à? Cùng quá thì phá sản cũng được mà.

– Không được… cậu chẳng phải cũng lấy người không yêu mình còn gì? Không khó chịu lắm phải không?

Yên Chi cứng họng không biện minh dần buông lỏng tay bạn. Ninh Hy cười nhưng chẳng chạm đáy mắt giải thích:

– Trước kia anh ta rất tốt, lúc nào cũng coi tôi như bảo bối vậy? Chẳng hiểu sao từ lúc hai gia đình định hôn thì cứ bất cần hống hách như vậy?

Hạ Trâm đứng dậy xua tay:

– Lớn rồi tự biết phải làm gì? Để tôi đưa cậu đến đó. Bar Say là chỗ bạn thân anh rể tôi, để tôi nhờ người trông chừng cậu.

Ninh Hy cười hắt ôm vai bá cổ Hạ Trâm rời đi. Lên xe, cô chống cằm nhìn Hạ Trâm lái xe hỏi:

– Cậu có thấy tôi ngu ngốc lắm không?

– Tôi nhìn thấy hai chữ “tâm cơ” viết trên mặt cậu đấy. Cuối tuần Hà Đông sẽ tổ chức buổi ra mắt thương hiệu và khai trương chi nhánh mới do tập đoàn của Âu Dương Phong thiết kế. Chú ấy đã được gửi thiệp mời, đây là cơ hội cho cậu.

– Cảm ơn bạn tốt.

Bây giờ Dương Quân càng phản đối hôn sự thì cô càng phải kết hôn thậm chí tạo điều kiện cho anh ta quậy đục nước. Anh ta càng quá đáng, mục đích của cô càng dễ dàng đạt được.

Căn phòng bar ồn ào náo nhiệt, tiếng nói cười của cả đàn ông và phụ nữ vang vọng nhưng khi Ninh Hy đẩy cửa bước vào, sự náo nhiệt lập tức rơi vào im lặng. Dương Quân ngồi hàng ghế giữa, bên cạnh còn ôm ấp người mà cô rất ghét. Vừa nhìn thấy cô, Bảo Châu đã nhếch miệng cười khiêu khích.

– Em còn đứng đấy làm gì? Mau vào đây ngồi.

Thấy Dương Quân gọi cô mà vẫn bình thản ôm phụ nữ khác trong tay, bạn bè anh ta cũng bỏ qua sự ngượng ngùng ồn ào trở lại.

Cô không đến chỗ anh ta nhưng chủ đích ngồi cạnh Trịnh Hải. Anh ta như phải bỏng nhìn cô sợ hãi. Sắc mặt Dương Quân bỗng chốc đen như đít nồi cháy ra lệnh:

– Hy, qua đây.

– Anh thấy tự hào khi ôm nhiều người còn tôi thấy bẩn, không khí ở đây cũng bẩn nên anh gọi tôi đến đây muốn nói gì thì nói đi cho tôi còn đi.

Cô trực tiếp ném thẳng mặt hắn xuống đất. Điều ấy kích thích hắn làm điều điên rồ nhất là đem chiếc nhẫn đã chuẩn bị làm hòa với cô cầu hôn Bảo Châu ở bên cạnh.

Cả phòng sốc nặng nhìn Ninh Hy còn cô sau giây phút ngỡ ngàng cũng không bận tâm đứng dậy nâng cốc rượu giục:

– Cô còn giả vờ xúc động cái gì? Bị lợi dụng như chó thì đồng ý đi không anh ta đổi ý bây giờ.

Uống cạn cốc rượu cô giơ điện thoại lên:

– Để tôi ghi lại khoảnh khắc này cho hai người nhé! Ông cụ nhà họ Âu chắc chắn sẽ rất kích động.

Chai rượu ngay cạnh Dương Quân ném thẳng đến chân cô. Ninh Hy không kịp tránh lại được Trịnh Hải kéo ra nên chỉ bị mảnh vỡ sượt qua chân.

– Thằng chó, bỏ tay khỏi người cô ấy.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner