Tiêu Bách cứ thế, từng chút một, đánh gãy xương sống của ta, khiến ta không thể không cúi đầu, quỳ gối
trước mặt chàng, trở thành một Tân hoàng hậu yếu mềm và nhu nhược, buộc ta phải mở miệng cầu xin
chàng tha thứ.
Cái chết của đại tẩu là một sự cố ngoài ý muốn, nàng chỉ là đến thăm ta, hỏi một câu: “Ngươi… có hối hận
không?”
Ta cho rằng đó chỉ là một lời nói không mấy quan trọng. Dù sao Liễu Linh giờ đây cũng chỉ là một quả phụ,
thứ nàng có thể dựa vào chỉ là đứa con thơ.
Hôm đó ta không trả lời, chỉ dặn nàng sớm quay về phủ, không ngờ vẫn bị người khác tố giác trước mặt
Tiêu Bách.
Vậy nên nàng chết. Tiêu Bách không cho phép bất kỳ ai để lộ bộ mặt thật của chàng trước mặt ta. Chàng
muốn trong lòng ta, chàng vĩnh viễn là thiếu niên sáng rỡ như ánh dương năm nào.
Một lời nói dối vụng về như thế, không lừa được ai, chỉ lừa được chính chàng.
6.
Ngày tam triều hồi môn, Lăng Xuân không vào cung tạ ơn, Tiêu Bách nói với ta nàng cùng phu quân về quê,
ta không còn sức đứng dậy, chỉ khẽ gật đầu xem như đã biết.
Nửa đêm, Cốc Hương đánh thức ta, báo lại những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây.
“Lăng Xuân đã xuất kinh. Phủ tướng quân hiện không còn ai, bệ hạ đã phái người bên Giám nội thị lo liệu
hậu sự cho nhị thiếu gia, lưu lại phủ chăm sóc tiểu thiếu gia, còn hạ chỉ cho phủ đóng cửa không tiếp khách.
Người trong phủ cũng đã theo phân phó của nương nương, lần lượt rút khỏi kinh thành, mọi việc đều đã
được sắp xếp ổn thỏa.”
Thuốc giả chết đã bắt đầu phát huy tác dụng, đại khái chỉ còn hai ngày nữa ta sẽ “chết” theo đúng kế hoạch.
Hiện tại, thời gian tỉnh táo thực sự không còn nhiều.
“Vất vả cho ngươi rồi, Cốc Hương. Nếu ngươi hối hận, vẫn còn kịp. Ngày mai ta sẽ cho người tiễn ngươi
xuất cung.”
Nàng đắp lại chăn cho ta, giọng nói dịu dàng:
“Nô tỳ không hối hận. Sau khi nương nương quy tiên, hậu sự vẫn cần có người lo liệu. Nô tỳ sẽ chăm sóc
tốt cho người.”Ngày tam triều hồi môn, Lăng Xuân không vào cung tạ ơn, Tiêu Bách nói với ta nàng cùng phu quân về quê,
ta không còn sức đứng dậy, chỉ khẽ gật đầu xem như đã biết.
Nửa đêm, Cốc Hương đánh thức ta, báo lại những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây.
“Lăng Xuân đã xuất kinh. Phủ tướng quân hiện không còn ai, bệ hạ đã phái người bên Giám nội thị lo liệu
hậu sự cho nhị thiếu gia, lưu lại phủ chăm sóc tiểu thiếu gia, còn hạ chỉ cho phủ đóng cửa không tiếp khách.
Người trong phủ cũng đã theo phân phó của nương nương, lần lượt rút khỏi kinh thành, mọi việc đều đã
được sắp xếp ổn thỏa.”
Thuốc giả chết đã bắt đầu phát huy tác dụng, đại khái chỉ còn hai ngày nữa ta sẽ “chết” theo đúng kế hoạch.
Hiện tại, thời gian tỉnh táo thực sự không còn nhiều.
“Vất vả cho ngươi rồi, Cốc Hương. Nếu ngươi hối hận, vẫn còn kịp. Ngày mai ta sẽ cho người tiễn ngươi
xuất cung.”
Nàng đắp lại chăn cho ta, giọng nói dịu dàng:
“Nô tỳ không hối hận. Sau khi nương nương quy tiên, hậu sự vẫn cần có người lo liệu. Nô tỳ sẽ chăm sóc
tốt cho người.”
5/7
Ta đã chuẩn bị chu toàn mọi chuyện, nhưng vẫn sợ không bảo vệ được nàng, không giữ được những gì còn
sót lại của Tân gia.
“Yên tâm đi, nương nương. Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả.”
Phu quân của Lăng Xuân quả nhiên không hổ là truyền nhân của Cốc thần y, viên thuốc giả chết mà hắn
đưa cho ta, sau khi uống vào khiến ta luôn trong tình trạng suy nhược, nhưng đến một ngày trước khi “qua
đời”, ta lại bất ngờ tỉnh táo trở lại.
Dù rơi vào trạng thái như ngủ mê, nhưng tai mắt ta vẫn thông suốt, mọi chuyện xảy ra bên ngoài đều nghe
được rõ ràng.
Tiêu Bách nổi trận lôi đình, người của Thái y viện quỳ đầy dưới giường, run rẩy viết từng đơn thuốc.
Người trong Trường Định cung đều bị đánh vì hầu hạ không chu đáo, chỉ có Cốc Hương là thoát nạn.
Khi cầu xin Tiêu Bách ban hôn cho Lăng Xuân, ta đã nói với chàng, nếu một ngày nào đó ta chẳng còn,
mong chàng vì tình xưa nghĩa cũ mà tha cho Cốc Hương và Lăng Xuân.
Về chuyện này, chàng đích thực có phần áy náy với ta.
Trong bốn nha hoàn hồi môn của ta, Thích Phong và Minh Nguyệt vì cứu ta mà chết, Vân Hà theo A Uyên đi
trị lũ ở Giang Nam cũng mất, những cái chết này đều không thể tách rời khỏi Tiêu Bách.
Chỉ còn lại Tư Tuyết, sau trở thành Lý mỹ nhân trong cung, được sủng chưa đầy ba tháng đã mang thai, rồi
vì ta ghen tuông mà sảy thai, trở thành cái cớ để Tiêu Bách đoạt đi quyền chưởng quản trung cung của ta.
Cốc Hương và Lăng Xuân chính là trong lúc ta không còn ai có thể dùng, được đưa vào cung.
Tiêu Bách hiếm khi áy náy với ta, nên bình thường cũng không gây khó dễ cho họ.
Có lẽ khi ta chết rồi, chàng cũng sẽ tạm thời bỏ qua cho Cốc Hương.
Thật ra ta biết rõ, người trong Trường Định cung hầu hạ ta đều không phải người của ta, câu nói ấy của đại
tẩu cũng là do Tử Vân tiết lộ ra ngoài.
Ta vốn không muốn liên lụy người vô tội, nhưng Trường Định cung trên dưới, ai mới thực sự vô tội đây?
Ta chẳng qua là một hoàng hậu có sủng mà không có quyền, ngay cả Lý mỹ nhân cũng có thể đưa người
vào cung, người là của ai thì có ích gì? Thứ họ muốn nghe, muốn thấy, vậy thì cứ để họ nghe, để họ thấy.
Giờ ta – cái cái gai trong mắt ấy – sắp chết rồi, vậy thì ai sẽ là mục tiêu kế tiếp?