Advertise here
Giang Sơn Đổi Một Chữ Tình

Chương 7



Mưu hại hoàng hậu một nước, tội danh này đủ để tru di cửu tộc.
Chỉ xem Ninh Quốc hầu chọn thế nào.
“Truyền tin tức Tiêu Bách đã định lập Lục hoàng tử làm thái tử cho lão Tam và lão Tứ biết. Bảo Bắc nha cấm
quân nới lỏng một chút. Nhà bếp làm việc bất cẩn, ăn trúng thứ gì cũng là chuyện thường thôi.”
“Dạ.”
Tính toán bao năm, ngay cả mạng sống của ta cũng đem ra đặt cược, chính là vì ngày hôm nay.
Thái tử đã chết, những hoàng tử đã trưởng thành giờ chỉ còn lại lão Tam và lão Tứ.
Tam hoàng tử của Lâm quý phi có Ninh Quốc hầu – phe văn thần hậu thuẫn. Tứ hoàng tử của Hiền phi thì
được Trấn quốc đại tướng quân – phe võ tướng chống lưng.
Tiêu Bách mặc kệ hai phe đấu đá, thực chất là đang âm thầm dọn đường cho Lục hoàng tử do Ninh Thục
phi sinh ra. Những kẻ gọi là trung lập trong triều, tám phần đều do Tiêu Bách giật dây.
Vợ chồng chúng ta đồng lòng, có lẽ chỉ duy nhất ở điểm này là thật sự ăn ý.
Một thái tử 8 tuổi, đương nhiên dễ thao túng hơn một hoàng tử đã trưởng thành.
9.
Động tĩnh từ Trường Ninh điện không nhỏ, có thể giấu được người ngoài cung, nhưng trong cung, nơi giỏi
nhất là bắt lấy từng manh mối mỏng như tơ – thì chẳng thể nào giấu được lâu.
Cái “chết” của ta không qua mắt được Lâm Như Mộng, người đã chưởng quản trung cung suốt bao năm.
Trước tiên là các thám tử ở Trường Ninh điện lần lượt mất liên lạc, sau đó, người của nàng tìm được thi thể
Tử Vân và Tử Yên ở bãi tha ma, lại tình cờ bắt gặp Cốc Hương xuất hiện ở hoàng lăng.
Thức ăn từ Ngự Thiện phòng đưa đến Trường Ninh cung chỉ còn đủ phần cho ba đến năm người.
Tiêu Bách xưa nay thích nàng ta ngây thơ đáng yêu, nhưng không có nghĩa một kẻ đấu với ta bao năm như
nàng ta lại thật sự ngu ngốc.
Khi chiếu phế truất được ban xuống, nàng ta liền biết bản thân đã thành con dê thế mạng.
Nữ nhân trong cung, không ai là ngu dại cả. Mỗi người đều bị hoàn cảnh ép tiến, quyền thế, địa vị, gia tộc…
mọi thứ đẩy họ phải tranh, phải đấu, phải cướp.
Ngày thứ hai sau khi Lâm Như Mộng bị phế, Tiêu Bách hạ chỉ triệu phụ thân ta hồi kinh. Trên triều đã đối đầu với Tiêu Bách suốt bao năm, người sáng suốt đều hiểu chàng đang muốn làm gì.
Từ phương Bắc về kinh thành, thúc ngựa phi nhanh chỉ mất nửa tháng.
Ninh Quốc hầu cũng chỉ còn nửa tháng để xoay chuyển cục diện.
Ngày hai mươi tháng hai, Tiêu Bách ngã bệnh, ngay cả đại triều hội cũng không lên.
Sân khấu đã dựng xong, tất nhiên ta phải giúp Lâm Như Mộng một tay. Nhân từ không phải là chuyện tốt
đẹp gì cả. Nàng ta không ra tay được, thì để ta thay nàng hạ dược Tiêu Bách.
Bệnh của Tiêu Bách bộc phát dữ dội, mê man suốt hai ngày vẫn chưa tỉnh lại.
Hoàng hậu bệnh nặng không gặp người, hoàng thượng lại đổ bệnh, quý phi bị cấm túc, chỉ còn Hiền phi bắt
đầu xuất đầu lộ diện, kéo theo Tứ hoàng tử cũng theo đó mà nổi lên, chiếm được ít nhiều hào quang.
Thật ra chiếu thư lập thái tử đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu, các đại thần thân cận của Tiêu Bách đều biết
chuyện này, chỉ còn chờ đóng ngọc tỷ là xong.
Không ngờ đúng vào lúc then chốt, Tiêu Bách lại mê man không tỉnh, khiến chiếu thư ấy bỗng trở nên không
đủ chính danh.
Hoàng thượng đổ bệnh, các đại thần phải vào cung hầu bệnh. Người đông miệng tạp, đúng lúc ấy Ninh
Quốc hầu “vô tình” nghe được hai vị các lão trò chuyện.
Kết hợp với tin tức Lâm Như Mộng đưa ra, ông ta mới nhận ra mình đã bị qua mặt.
Đợi đến khi Tiêu Bách tỉnh lại, chỉ e Lâm Như Mộng sẽ bị phế vì tội mưu hại hoàng hậu. Một phi tần bị phế,
đứa con nàng ta sinh ra, chẳng phải đích, cũng không phải trưởng, lại còn bị hoàng đế chán ghét – làm sao
có thể ngồi lên ngai vàng?
Ninh Quốc hầu mưu đồ bao năm, há có thể cam tâm chỉ làm bàn đạp mài dao cho kẻ khác?
10.
Hành động của Ninh Quốc hầu còn nhanh hơn ta tưởng, không uổng công ta dốc hết tâm tư đưa mưu sĩ
đến bên cạnh ông ta.
Ngày hai mươi sáu tháng hai, tiết trời đẹp đẽ, nắng xuân dịu dàng, ta lim dim mắt nằm trong hành lang, sưởi
ánh nắng ấm áp.
Cốc Hương dẫn người bước vào.Người kia tên là Hoàng An, từng là đại tướng dưới trướng phụ thân, về sau bị thương một tay nên lui về,
làm nhị quản gia phủ tướng quân.
Dạo gần đây, hầu hết tin tức trong kinh đều do hắn truyền về, nhiều sắp đặt cũng do hắn thực hiện, quả
thực là một nhân tài hiếm có.
“Đại tiểu thư, bên Kiêu Vũ vệ đã có động tĩnh.”
Kiêu Vũ vệ phụ trách canh gác cửa Vĩnh An, nếu Bắc nha cấm quân trấn giữ cửa An Phúc gặp chuyện, thì
Kiêu Vũ vệ sẽ là tuyến phòng thủ cuối cùng tiến vào hoàng cung.
“Đã sắp xếp xong cả rồi chứ?” Ta lim dim mắt, có chút lười biếng. Hiếm khi trong cung lại yên ả như thế này.
“Xin người yên tâm, mọi chuyện đều đã thu xếp ổn thỏa.”
Hắn lui ra, Cốc Hương tiến lên giúp ta chải tóc. Mấy ngày qua sống giản đơn thanh tịnh, nay lại chải kiểu tóc
hoàng hậu, ta bỗng thấy không quen.
Người trong gương đoan trang uy nghiêm, nơi đuôi mắt đã hằn vết thời gian, búi tóc bạc điểm đầu đội đầy
châu ngọc quý giá.
Ta rốt cuộc không còn là Tân Dung khi 16 tuổi nữa.
Tân Dung 38 tuổi, mang trên lưng bao mạng người, chết rồi sống lại, một lần nữa bước vào chiến trường
hoàng cung nơi nuốt người không nhả xương này.
Trường Ninh cung chỉ còn lại hai ba cung nhân lo dọn dẹp, thấy ta cũng không quá ngạc nhiên, vẫn như
xưa hành lễ:
“Nương nương vạn phúc kim an.”
Ta phất tay cho họ đứng dậy, những người này đều là do ta tỉ mỉ tuyển chọn, đã giúp ta giữ không ít bí mật.
Đêm gió lớn, trong Trường Ninh cung chỉ có tẩm điện của ta còn thấp thoáng ánh nến.
Từ khi Trường Ninh cung bị phong tỏa, khu này đã vắng bóng người, hiện lên vẻ âm u lạnh lẽo.
Khoảng giờ Sửu, tiếng huyên náo từ ngoài vọng vào, đánh thức ta khỏi cơn buồn ngủ. Cốc Hương toàn
thân vương mùi máu lao vào:
“Chủ tử, đã đánh đến cửa Thừa Thiên rồi.”
Vượt qua cửa Thừa Thiên, chính là Thái Cực cung, nơi Tiêu Bách cư ngụ.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner