Advertise here
Hoa Hồng Tặng Em Mới Là Lãng Mạng

Chương 11



23.

Kỳ thi thử lần ba kết thúc, tôi lại tụt hai bậc.

Giáo viên chủ nhiệm nói đề lần này rất khó, không cần quá để tâm, cứ yên tâm ôn tập là được.

Tôi dẹp bỏ sự thất vọng, dốc toàn lực vào việc ôn thi.

Dạo này, dường như Tạ Tinh Nguyên tìm thấy niềm vui mới, ngày nào cũng mang đủ loại đồ ăn vặt đến cho tôi.

Cậu ấy còn lén mang cả Tiểu Hắc đến trường.

Tôi vừa làm bài thi vừa có thể thò tay vào cặp vuốt ve Tiểu Hắc, đúng là một bảo bối giảm stress.

Bùi Triệt không còn đến tìm tôi nữa.

Nhưng mỗi khi tôi nói chuyện với Tạ Tinh Nguyên, tôi luôn cảm nhận được một ánh mắt nặng nề từ phía sau.

Cho đến ngày cuối cùng trước kỳ thi, khi tôi đến trường.

Bùi Triệt bước đến trước bàn tôi, tháo mũ ra.

Tóc cậu ấy đã cạo sạch.

Cậu ấy mím môi: “Như vậy đủ chưa?”

Lớp trưởng trợn mắt kinh ngạc:

“Bùi Triệt, cậu bị làm sao vậy? Áp lực thi cử quá lớn à?”

Như thể từng mảnh kiêu hãnh bị đập vỡ, Bùi Triệt cúi thấp đầu.

Cậu ấy bật cười chua chát: “Tôi đang theo đuổi Sầm An Tâm đấy, mọi người hiểu rồi chứ?”

Sau đó, cậu ấy nhìn tôi, giọng nói kiên định như lúc còn bé.

“Những tổn thương cậu từng chịu, tôi sẽ từng chút một trả lại.

“Từ nay sẽ không ai dám cười nhạo cậu nữa.”

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, thì Tạ Tinh Nguyên đột nhiên kéo ghế bên cạnh tôi ra, ngồi xuống đầy bá đạo.

Cậu ấy chống cằm, hứng thú nhìn Bùi Triệt.

“Chậc chậc,” cậu ấy cảm thán, “trường các cậu không ổn rồi, hot boy mà chỉ có thế này sao?

“Tốt nhất đi mua bộ bài về đi, trong đó có thẻ căn cước và bản sao của cậu đó.”

Sắc mặt Bùi Triệt lộ vẻ bối rối trong thoáng chốc, nhưng nhanh chóng gượng cười.

“Tôi đang nói chuyện với Sầm An Tâm.”

Tôi cầm bút, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Bùi Triệt, không cần làm vậy đâu.”

“An Tâm, có cần hay không, không phải do cậu quyết định.”

Cậu ấy đội lại mũ, trở về chỗ ngồi.

Tạ Tinh Nguyên thì vẫn không chịu rời đi.

Lúc nãy khi Bùi Triệt đến, tôi đã phát hiện ra Tạ Tinh Nguyên rất căng thẳng, cậu ấy cứ siết chặt bàn.

“Đừng lo,” tôi khẽ ghé sát tai cậu ấy, trấn an, “chúng ta là bộ đôi số một thế giới mà.”

Tạ Tinh Nguyên khẽ giãn môi, chậm rãi mỉm cười.

Nhưng dường như không thật sự vui vẻ.

24.

Sau kỳ thi đại học, tôi chuyển ra khỏi nhà.

Nghe nói tôi đi làm thêm, bố mẹ còn vui vẻ khen tôi biết điều.

Nhưng tôi chẳng còn để tâm đến những lời nhận xét của họ nữa.

“Tạ Tinh Nguyên, chúng ta sẽ học đại học cùng thành phố chứ?”

“Chắc chắn.”

“Lên đại học rồi, chúng ta vẫn sẽ là bạn thân nhất chứ?”

Tôi vội vàng giải thích: “Tôi không cấm cậu kết bạn khác đâu, nhưng mà…”

“Có chứ.” Cậu ấy trả lời không chút do dự.

Ngẩng đầu lên, cậu ấy nhẹ nhàng xoa mái tóc ngắn của tôi.

“Nếu tôi nói không, nửa đêm cậu lại chui vào chăn khóc à?”

“Tôi không có!”

“Đúng rồi,” Tạ Tinh Nguyên cúi đầu cười, ánh mắt lấp lánh như sao, “không có An Tâm, thì tôi mới khóc ấy.”

Tôi mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi cảnh Tạ Tinh Nguyên khóc.

Bùi Triệt không còn xuất hiện nữa.

Nghe nói cậu ấy thi trượt, bị bố mẹ bắt ép đến một trường cấp ba khác để học lại.

Tạ Tinh Nguyên và tôi cùng đến một thành phố.

Cậu ấy vào trường thể thao, còn tôi chỉ vừa đủ điểm vào trường y, học ngành tâm lý học.

Từ năm nhất đến năm hai, ngày nào Tạ Tinh Nguyên cũng đến tìm tôi.

Lúc thì mang theo đồ ăn vặt, lúc thì viện cớ thiếu tiền sinh hoạt để ăn chực ở căng tin.

Cậu ấy luôn có vô vàn lý do.

Nhưng cậu ấy chưa bao giờ để tôi đến trường thể thao tìm cậu ấy.

Tôi hỏi lý do, cậu ấy trả lời qua loa:

“Toàn là con trai tập luyện, ai cũng trần trụi, người đầy mồ hôi, cậu sẽ không quen đâu.”

Tạ Tinh Nguyên rất đẹp trai, dù chỉ là một chiếc áo gió đơn giản cũng mặc ra khí chất hàng hiệu.

Mỗi lần cậu ấy xuất hiện dưới ký túc xá, luôn thu hút rất nhiều ánh nhìn của các nữ sinh.

Bạn cùng phòng của tôi ôm mặt, trầm trồ:

“An Tâm, cậu đỉnh thật đấy! Một anh chàng thể thao cao ráo đẹp trai, chất lượng đỉnh luôn!”

Bạn cùng phòng đều rất tốt, hai năm đại học trôi qua, chúng tôi đã trở nên thân thiết.

Tôi đã giải thích vô số lần rằng tôi và Tạ Tinh Nguyên chỉ là bạn thân.

Nhưng họ không tin.

Tôi lại nhấn mạnh một lần nữa.

Bạn cùng phòng Phương Viên giơ tay:

“An Tâm, vậy để tôi giới thiệu một đàn anh cho cậu nhé? Người ta thầm mến cậu lâu rồi, nhưng sợ cậu có bạn trai nên không dám tiếp cận.”

Thầm mến?

Cũng có người thầm mến tôi sao?

Bạn cùng phòng lườm tôi:

“Trời ạ, cậu là hoa khôi của khoa tâm lý đấy! Tự tin lên nào!”

Tôi bị họ kéo đến trước gương.

Hai năm đại học, tôi bị Tạ Tinh Nguyên vỗ béo lên vài ký, khuôn mặt gầy gò ngày xưa nay đã có chút thịt, không còn vẻ khắc khổ.

Họ lại ép tôi thay quần áo mới trong tủ.

Nhìn cô gái dịu dàng với mái tóc dài trong gương, tôi bỗng thấy có chút xa lạ.

Bạn cùng phòng ôm tay tôi:

“Đồng ý không? Cho câu trả lời đi.”

Tôi gật đầu: “Được thôi.”

Hẹn hò trong đại học cũng là chuyện bình thường mà.

Tôi đi gặp đàn anh ấy.

Vừa nghe giọng nói của anh ta, tôi đã muốn rời đi ngay lập tức.

Nồng nặc mùi thuốc lá.

“Sầm học muội, anh gọi sẵn trà sữa khoai môn cho em rồi, ít đường ít đá, món con gái thích nhất đó.”

Anh ta rất nhiệt tình.

Tôi đành gắng gượng ngồi xuống.

Anh ta hỏi tôi từ nhỏ đến lớn đã học ở đâu, bố mẹ làm gì, có anh chị em không.

Khi biết tôi lớn lên ở vùng núi, anh ta hơi ngạc nhiên, ánh mắt lướt từ mặt xuống người tôi.

“Học muội, em có khí chất lắm, không giống con gái vùng núi chút nào.”

Miệng nói lời khen ngợi, nhưng tôi không thấy vui.

Đặc biệt là ánh mắt của anh ta, cứ như đang đánh giá một món hàng.

Tạ Tinh Nguyên chưa bao giờ nhìn tôi như thế.

Tôi bỗng nhiên… rất nhớ Tạ Tinh Nguyên.

“Tạ Tinh Nguyên, cậu ở đâu thế?”

Tôi nhắn tin cho cậu ấy, nhưng không thấy hồi âm.

Chờ thêm hai mươi phút, tôi khó xử cầm lấy điện thoại:

“Xin lỗi anh, chúng ta không hợp nhau. Em chuyển khoản tiền trà sữa nhé.”

Sau đó, tôi lập tức rời khỏi nhà ăn.

Và đụng phải Tạ Tinh Nguyên mặc đồ đen.

Cậu ấy nhìn tôi, giọng trầm thấp:

“Nghe bạn cùng phòng cậu nói, cậu đi xem mắt?”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner