Advertise here
Hoa Hồng Tặng Em Mới Là Lãng Mạng

Chương 12



25.

Tôi nói với bạn cùng phòng rằng mình ra ngoài xem mắt với đàn anh, kết quả là lại thành bạn gái của Tạ Tinh Nguyên.

Bạn cùng phòng nhìn tôi với vẻ mặt “quả nhiên bị tôi đoán trúng rồi”.

“Tôi đã nói mà, mỗi lần anh ta nhìn cậu, trong mắt chỉ còn lại ba chữ thôi: ‘Tôi yêu cậu’.”

“An Tâm, đều là dân học tâm lý, cậu thực sự không nhìn ra sao?”

Tôi học rất tốt các môn chuyên ngành, nhưng chưa bao giờ áp dụng lên người thân thiết cả.

“Cậu để ý kỹ biểu cảm và động tác nhỏ của anh ta đi, chắc chắn sẽ phát hiện ra điều gì đó mới mẻ.” Bạn cùng phòng nhắc nhở.

Tôi rất thích học hỏi và tổng kết.

Tạ Tinh Nguyên tiễn tôi đến dưới ký túc xá.

Tôi nghiêng đầu quan sát khóe miệng anh ta hơi cụp xuống.

“Tạ Tinh Nguyên, anh muốn ôm em đúng không?”

Vừa nói xong, tôi đã bị kéo vào lòng.

Xem ra đoán đúng rồi.

Tôi bắt đầu đam mê việc phân tích đủ loại biểu cảm vi mô của Tạ Tinh Nguyên.

Có một cảm giác thành tựu giống như đi thi mà biết trước đáp án vậy.

Ngày kỷ niệm 100 ngày yêu nhau, tôi và Tạ Tinh Nguyên đi dạo bên hồ.

Anh đột nhiên móc ngón tay giữ lấy tay tôi, ánh mắt dừng trên mặt tôi.

Tôi nhanh chóng chui vào lòng anh, ôm chặt một cái.

Vừa định đứng dậy, lại bị anh giữ lại.

“Vẫn chưa đủ.”

Anh khàn giọng cười: “Đoán được anh muốn làm gì không?”

Ừm.

Muốn hôn tôi.

“Có được không?” Anh hỏi.

Tôi không trả lời.

Anh nâng mặt tôi lên, cúi đầu, ánh trăng sáng chiếu vào mắt anh, phản chiếu thành ánh nước dịu dàng.

“Vậy nghĩa là được.”

Vừa nói xong, nụ hôn liền rơi xuống.

Vừa dữ dội vừa mãnh liệt, như một con sói con muốn nuốt chửng người ta, chẳng dịu dàng chút nào.

Tôi không chịu nổi mà rên lên, cuối cùng anh mới chịu dừng lại.

Nắm tay nhau đi dọc con đường nhỏ vắng vẻ.

“An Tâm.” Tạ Tinh Nguyên lại lộ ra vẻ mặt đó.

Rõ ràng là cố tình giăng bẫy lợi dụng sự ham học của tôi!

Tôi che miệng: “Lần này không được.”

Anh cụp mắt đầy thất vọng.

“Được thôi, vậy để lần sau.

“Anh có thể chờ, chờ bao lâu cũng được.”

Anh gượng cười một chút, ấm ức đi về phía trước.

Tôi nhìn ra được anh đang giả vờ.

“Tạ Tinh Nguyên,” tôi kéo tay anh lại, “vậy lần này nhẹ một chút nhé.”

Lông mi anh khẽ run lên, cúi đầu xuống.

“Được.”

Tiểu Hắc trong túi đột nhiên nhảy ra.

Được tôi đem về nuôi, nó vẫy đuôi làm nũng đầy nịnh nọt.

Tôi không nhịn được mà xoa xoa nó.

Tạ Tinh Nguyên quay đi, tai đỏ bừng.

Biểu cảm vi mô cấp cao này tôi vẫn chưa giải mã được.

Mãi về sau mới biết, ý của Tạ Tinh Nguyên là:

“Đừng chơi với đuôi của nó.

“Chơi với anh này.”

26.

Sau khi tốt nghiệp, Tạ Tinh Nguyên lập tức kéo tôi đi đính hôn.

Ba mẹ là người cuối cùng biết tin.

Họ rất tức giận, nhưng cũng đành bó tay.

Tôi sớm đã không còn là con rối mà họ có thể điều khiển nữa.

Tôi làm việc ở khoa tâm lý bệnh viện Nguyên Đạt.

Bệnh nhân rất thích những bức tranh tôi dán trên tường.

Một ngày nọ, tôi gặp lại Bùi Triệt ở bệnh viện.

Cậu ấy vẫn cạo trọc đầu, nhưng gầy đến mức suýt nữa tôi không nhận ra.

“Thật đáng thương.” Bác sĩ phụ trách giường bệnh lắc đầu. “Mới hơn hai mươi mà đã bị u não, không còn sống được bao lâu nữa.”

Đầu tôi ong lên một tiếng.

Cũng giống như bà ngoại tôi, ung thư giai đoạn cuối, không còn cơ hội phẫu thuật, bệnh viện chỉ có thể giúp cậu ấy ra đi bớt đau đớn hơn.

Là bác sĩ mới đến, tôi được phân công hỗ trợ tâm lý cho Bùi Triệt.

Cậu ấy thấy tôi, không hề ngạc nhiên.

Còn cười cười.

“Tôi biết cậu làm ở đây, nên mới đến.”

“An Tâm, cậu nói xem đây có phải là báo ứng không?”

Tôi kéo chăn đắp lại cho cậu ấy.

Rửa tay bằng dung dịch sát khuẩn xong mới lên tiếng.

“Đừng nghĩ nhiều, cố gắng điều trị đi.”

Không biết Tạ Tinh Nguyên nghe tin từ đâu, liền bỏ dở công việc, vội vàng chạy đến.

Bùi Triệt nhìn chúng tôi, cười đến khàn cả giọng.

Cậu ấy bắt đầu ho dữ dội.

Tạ Tinh Nguyên cau mày, ấn chuông gọi bác sĩ.

Nắm tay tôi, kéo tôi ra ngoài.

“Tạ Tinh Nguyên, anh đứng lại!”

Bùi Triệt đẩy y tá ra, ánh mắt dữ tợn.

“Anh nghĩ anh thích Sầm An Tâm lắm sao? Anh có biết quá khứ của cô ấy không?”

“Năm năm tuổi, cô ấy đến bãi tha ma, đào một con chó chết lên, mang về nhà đặt cạnh giường ngủ suốt một ngày một đêm.”

“Cô ấy căn bản không phải người bình thường, sao anh có thể thích cô ấy?”

Quá khứ bị khơi lại, tôi run lên bần bật.

Tạ Tinh Nguyên nắm tay tôi trấn an, cúi đầu nhìn Bùi Triệt từ trên cao.

“Thì sao?”

“Là tôi giúp cô ấy đào đấy, theo lời anh thì tôi cũng không bình thường luôn nhỉ?”

“Đúng, đúng, đúng, chúng tôi là quái nhân, còn anh là người sắp chết.”

Bùi Triệt không chịu nổi, phun ra một búng máu.

Tạ Tinh Nguyên kéo tay tôi, ghét bỏ bước ra khỏi phòng bệnh.

“Đúng là không nên thương hại anh ta.”

Tôi ngẩn ngơ.

Hồi nhỏ, bà ngoại nuôi một con chó, sau đó nó chết. Tôi rất buồn. Lúc đó tôi chưa hiểu khái niệm về cái chết, tôi chỉ muốn tìm lại con chó thôi.

Trên ngọn đồi đầy cỏ dại, tôi còn nhỏ, không đủ sức đào đất.

Một cậu bé từ sau lưng tôi chui ra, lặng lẽ đào bới giúp tôi.

“Đừng khóc nữa, trả cậu này.”

Tôi ôm chó xuống núi, quên hỏi tên cậu ấy, cũng quên luôn khuôn mặt ấy.

Lớn lên, tôi mới dần hiểu ra, người bình thường sẽ không làm chuyện đáng sợ như tôi.

“Tạ Tinh Nguyên, cậu bé đó là anh à?”

Anh gật đầu, đưa tay muốn xoa đầu tôi, nhưng lại dừng lại.

Rửa tay sát khuẩn xong, anh cười, lau nước mắt cho tôi.

“Tạ Tinh Nguyên là viên gạch, Tâm Tâm cần thì cứ lấy mà dùng.”

Sau này, tôi dần hiểu ra nhiều điều.

Chiếc mũ bóng chày lót nỉ là anh đặt ở văn phòng giáo viên chủ nhiệm.

Tiểu Hắc là mèo hoang, anh nói dối là thú cưng để tôi yên tâm nhận nuôi.

Anh nhờ dì Tạ liên hệ viện trưởng để mua tranh của tôi.

Cũng là anh, năm này qua năm khác cùng tôi thăm bà ngoại và chú chó vàng.

“Tạ Tinh Nguyên, giá như em gặp anh sớm hơn thì tốt biết bao.”

Anh ôm Tiểu Hắc đã béo thành cục tròn, cười y hệt như cái đêm đưa bánh sinh nhật cho tôi.

“Không được đâu bảo bối.”

“Anh sợ không nhịn được mà dụ dỗ em yêu sớm mất thôi.”

-Hết-


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner