Advertise here
Nhạ Bạch

Chương 15



Tiểu thư ấy tên là Khương Tri Hàm, tổ phụ chính là Thái phó đương triều, danh xứng với thực là một quý nữ.
Thôi Viện có quen biết nàng, khi gặp ở phòng bao tầng hai liền hành lễ, miệng gọi một tiếng “Hàm tỷ tỷ”,
thân thiết vô cùng.
Khương Tri Hàm che miệng cười khẽ, dịu dàng trò chuyện cùng nàng, còn chào hỏi Thôi Cẩm Trạch.
Thôi Cẩm Trạch hướng về phía Ngụy Trường Thả hành lễ, gọi một tiếng:
“Tiểu hầu gia.”
Ngụy Trường Thả khẽ gật đầu đáp lễ, dáng vẻ cao quý vô cùng.
Những chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến ta, ta đang chán chường nhìn ra con phố dài ngoài cửa sổ, chợt nghe Khương tiểu thư hỏi Thôi Viện:
“Tâm Tâm, vị này là?”
Tâm Tâm, chính là khuê danh của Thôi Viện.
Ta quay đầu lại, ánh mắt bọn họ đang đổ dồn về phía ta, chờ Thôi Viện giới thiệu.
Thôi Cẩm Trạch lên tiếng trước:
“Đây là tiểu muội Thôi Âm, không lâu trước vừa trở về từ Ung Châu.”
Khương Tri Hàm nhướng mày, vẫn chưa hiểu, nhìn Thôi Viện hỏi:
“Nữ nhi Thôi gia? Phụ thân muội chẳng phải chỉ có hai nữ nhi là muội và Thôi Thù thôi sao?”
Ta thấy sắc mặt Thôi Viện trở nên quái lạ, nàng ghé tai Khương Tri Hàm thì thầm điều gì đó.
Rồi vị thế gia quý nữ kia khẽ dùng khăn tay che miệng, ánh mắt nhìn ta thoáng qua một tia chán ghét.
Ta biết nàng ta vừa nói gì.
Chẳng qua là: Thôi Âm, chính là nữ nhi của vị thê tử bị phụ thân nàng ta bỏ rơi năm xưa.
Năm đó, mẫu thân ta bị bắt gặp tư tình, phải trốn khỏi Thôi gia, từng là đề tài bị đàm tiếu khắp kinh thành.
Đây cũng chính là lý do vì sao sau khi ta trở lại Thôi gia, tổ mẫu lạnh nhạt, phụ thân thì chán ghét.
Bọn họ cho rằng Thôi gia bị mất mặt.
Ta còn biết rõ, Thôi gia đón ta trở về, không chỉ vì chuyện hôn sự với Quận công phủ, mà còn bởi vì cuối năm ngoái, Thượng thư Lễ bộ từ quan, phụ thân Thôi Khiêm của ta sắp có sự điều động trên quan trường.
Vào lúc thế này, trưởng nữ Thôi gia ở tận Ung Châu, mất mẹ, nhà ngoại lại sa sút, đón nàng trở về sẽ càng làm nổi bật khí độ và lòng nhân từ của Thôi gia.
Bọn họ cần ta để lấy tiếng thơm, lại còn tiện tay gả ta vào Quận công phủ.
Vừa chán ghét ta, lại vừa muốn lợi dụng ta đến tận cùng.
Ta cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau nhức, sự bực bội trong xương tủy như muốn bùng phát.
Chắc hẳn trong lòng Khương Tri Hàm giờ này đang nghĩ:
“Ồ, thì ra nàng chính là nữ nhi của tiện phụ Thôi gia năm xưa.”
Ánh mắt ta dừng lại trên người Thôi Cẩm Trạch, mặt hắn bình thản, không chút gợn sóng.
Cũng phải thôi, hắn là con của Tô thị, đâu phải con của người đàn bà dâm loạn là mẫu thân ta.
Hắn giống như tất cả mọi người, khinh bỉ nàng, chán ghét nàng.
Thậm chí, sâu trong nội tâm, hắn cũng khinh bỉ và chán ghét cả ta.
Ấy vậy mà còn phải ra vẻ, làm bộ làm tịch, diễn vai một vị ca ca tốt bụng.
Ngày thứ mười kể từ khi vào kinh, ta phát bệnh.
Cả đời này, ta không thể chịu nổi ai sỉ nhục mẫu thân ta.
Nghĩ thôi cũng không chịu nổi.
Tia chán ghét trong mắt Khương Tri Hàm khiến ta khó thở.
Thôi Cẩm Trạch gọi ta qua, bảo ta hành lễ với Khương tiểu thư và Ngụy Tiểu hầu gia.
Ta đã bước qua, nhưng lại đi sai hướng.
Ta lao thẳng đến bên tên thị tùng đứng cạnh Ngụy Trường Thả, rút trường kiếm bên hông hắn!
Trong khoảnh khắc ấy, ta nghe thấy vô số tiếng kêu thất thanh.
Hoè Hoa hô lớn:
“Tiểu thư! Đừng mà!”
Đầu đau như búa bổ, mắt nóng rực, ta chẳng phân biệt được mình đang ở đâu, chỉ có cơn cuồng nộ trong cơ thể không ngừng gào thét.
Ngụy Trường Thả đứng gần ta nhất, phản ứng cực nhanh, lập tức giữ chặt bàn tay đang cầm kiếm của ta.
Nhưng ta phản kháng theo bản năng, vung kiếm chém ra, làm trầy cánh tay của hắn.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner