13.
Ta đã xác nhận xong, không còn chút nghi ngờ gì nữa, Thôi Cẩm Trạch đối với ta không hề có chút tình cảm huynh muội nào cả.
Là do ta quá ngây thơ. Ta chưa đầy một tuổi đã theo mẫu thân về Ung Châu, mười bảy năm qua chưa từng gặp lại, làm sao có thể có chút tình cảm nào được chứ?
Đối với hắn, Tô thị mới là thân mẫu, Thôi Viện mới là muội ruột thực sự.
Cũng giống như khi Thôi Viện ham ăn, nũng nịu đòi ăn bánh trà của Nguyệt Quế Lâu, hắn liền gõ nhẹ lên trán nàng, cưng chiều nói:
“Tham ăn, ca ca sẽ sai người mua về cho muội.”
“Không muốn, bánh trà để nguội ăn không ngon, muội muốn ca ca dẫn đi.”
Ngày hôm đó, Thôi Cẩm Trạch không thể từ chối được sự nũng nịu của nàng, đành phải đồng ý.
Khi hai người chuẩn bị ra cửa mới phát hiện ta vẫn ở đó, trên mặt Thôi Cẩm Trạch có chút kinh ngạc, bèn mở miệng nói:
“A Âm cùng đi đi, muội về đây cũng được mười ngày rồi, vẫn chưa ra ngoài dạo chơi lần nào.”
Thực ra, ta chẳng có chút hứng thú với sự náo nhiệt.
Nếu bọn họ biết, mười ngày qua ta mỗi đêm đều mài dao, không biết sẽ có suy nghĩ gì.
Lúc vào kinh, ta mang theo một thanh đao và một thanh kiếm.
Đao là con dao từng giết chó năm xưa, cũng dùng để xử lý tên quản sự Tiền Chương ở trang trại và thê tử hắn.
Kiếm là sau này ta thuê người rèn, dùng để giết hai cữu cữu của ta.
Về sau mà nói, tay ta cũng chẳng sạch sẽ gì.
Trong hai năm, ta đã làm hết tất cả việc buôn bán của nhà họ Lê, buôn sắt, buôn muối, những loại yêu m quỷ quái nào ta chưa từng gặp?
Hồi đó ở Dự Châu có một thương gia lớn buôn gốm, luôn hống hách với ta, sau lưng còn giở trò mờ ám
Ta là người không kiên nhẫn, vài lần như vậy là chán ngấy, trực tiếp lôi hắn vào rừng giải quyết luôn.
Hoè Hoa đã đào sẵn hố từ trước, xử lý hắn êm đẹp, chẳng ai hay biết.
Con người sống trên đời thật vô vị.
Chỉ khi cầm đao giết người ta mới thấy chút thú vị.
Thôi Cẩm Trạch dẫn Thôi Viện đi ăn bánh ở trà lâu, bên cạnh có không ít gia nhân và nha hoàn đi theo.
Ta vốn chẳng muốn đi, nhưng Hoè Hoa cứ đẩy ta từ phía sau.
Ta biết nàng muốn ta ra ngoài đi dạo.
Những ngày qua ta quá uể oải, nàng luôn nghi ngờ ta có thể sẽ lấy dây treo cổ bất cứ lúc nào.
Thế là ta đi cùng bọn họ tới trà lâu.
Trên phố thật náo nhiệt, kinh thành thật phồn hoa.
Nhưng, dù náo nhiệt đến đâu cũng chỉ thế mà thôi, người qua kẻ lại, âm thanh ồn ào.
Đối với ta, đó vốn chỉ là một buổi trưa tẻ nhạt mà thôi.
Cho đến khi ta gặp được Tiểu hầu gia của Vĩnh Ninh Hầu phủ—Ngụy Trường Thả.
Kinh thành tụ hội con cháu thế gia, như huynh trưởng Thôi Cẩm Trạch của ta cũng được coi là quân tử khiêm tốn, dung mạo tuấn tú.
Công tử nhà Lễ bộ Thị lang nghe qua thì có chút thể diện, nhưng nói đến hai chữ hiển hách trong kinh thành rộng lớn này, ngoài Tạ công tử của Bình Viễn Tướng quân phủ, thì phải kể đến đích tôn tử Thẩm Chiêu của
Đại Tôn Chính phủ và Tiểu hầu gia Ngụy Trường Thả của Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Những điều này đều do Hoè Hoa kể cho ta nghe.
Nàng rất giỏi dò la tin tức, luôn thích kể cho ta nghe những chuyện thú vị.
Như Thẩm công của Đại Tôn Chính phủ, kỳ thực là một đạo sĩ thanh tâm quả dục.
Những năm gần đây, hắn chìm đắm trong đạo thuật, dần dần xa rời trung tâm quyền lực triều đình.
Người con trai duy nhất là Thẩm Chiêu lại cưới Tam công chúa đương triều, từ đó không thể làm quan.
Còn Bình Viễn Tướng quân phủ và Vĩnh Ninh Hầu phủ đều là thế gia công thần nắm giữ binh quyền.
Tạ Công tử quanh năm đóng quân nơi biên ải, ít khi trở về.
Tổ tiên Vĩnh Ninh Hầu phủ từng là Lục khanh nước Tấn, Ngụy gia là một trong bốn đại vọng tộc của Nam triều, thật sự là gia tộc bốn đời ba công.
Chỉ riêng ở Hà Tây, Ngụy thị đã có hơn mười vạn tinh binh.
Phân nửa binh quyền của các doanh trại lớn trong kinh vệ cũng nằm trong tay Ngụy gia.
Ngụy Trường Thả thân là Tiểu hầu gia của Vĩnh Ninh Hầu phủ, thân phận cao quý không cần nói cũng biết.
Khi đó ta vừa vào kinh, chưa hiểu rõ gì về quyền thế, nếu ta biết hắn và Diêu Cảnh Niên là kẻ thù, ắt hẳn đã không dây vào hắn.
Ngụy Trường Thả đã ngoài hai mươi, lần đầu tiên gặp hắn, dù là kẻ như ta đã chẳng còn hứng thú với cuộc đời này, cũng phải nhìn thêm một cái.
Tích thạch hữu ngọc, lang diễm độc tuyệt—ấy chính là ấn tượng đầu tiên của ta về hắn.
Nói thật thì, Lam Quan cũng không hẳn thua kém hắn về dung mạo, nhưng người ta xuất thân thế gia, khí chất đoan trang và quý khí bẩm sinh, không ai sánh được.
Công tử đoan chính, đôi mày sâu và dài, ánh mắt thanh lạnh như hồ nước mùa đông, toát lên vẻ cao quý xa cách.
Một tồn tại cao cao tại thượng như vậy, lại biểu hiện vô cùng lễ độ, bình tĩnh khiêm hòa.
Ác ý trong xương tủy ta, ngay khoảnh khắc gặp hắn, ắt hẳn đã bộc phát đến cực điểm.
Bởi vì hắn xuất hiện ở trà lâu cùng một tiểu thư thế gia có dung mạo xuất chúng.