1
Xa xa, cổng thành đã hiện rõ.
Xe ngựa Thẩm gia dừng bên vệ đường, rèm xe vén lên, người bước ra lại chẳng phải Thẩm Khinh Chu.
Nhị công tử của Thẩm gia đứng trên xe cười lạnh:
“Phó Văn Anh, hôm nay ngươi về kinh, đại ca ta dù không đích thân đến, cũng có lưu lại lời nhắn cho ngươi.”
Đầu ngón tay hắn kẹp lấy một miếng ngọc quyết, dáng vẻ vô cùng quen mắt.
Ngay sau đó, mang theo một nụ cười đầy ác ý, hắn hung hăng ném ngọc quyết xuống vũng bùn dưới chân ta.
Giữa đám đông, thanh âm của hắn vang lên rõ ràng:
“Phó tiểu thư, huynh trưởng của ta từng nói, bộ dạng ngươi khổ sở níu kéo, thật xấu xí!”
Đêm trước kinh thành có trút xuống một trận mưa lớn, đất bùn trên quan đạo nặng trĩu, sình lầy nhơ nhuốc.
Nhưng ta vẫn cúi người xuống, lặng lẽ nhặt lấy ngọc quyết khỏi vũng bùn.
Quả nhiên, chính là tín vật đính ước giữa ta và Thẩm Khinh Chu.
Ta cẩn thận lau sạch vết bẩn, đặt vào trong cái túi đeo bên người.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải cái nhìn khinh thường, chán ghét của Thẩm Vân Xuyên.
Thiếu niên mà ta từng che chở từ nhỏ, nay cũng giống như những người khác trong Thẩm gia, chẳng còn nửa phần thân thiết, dịu dàng.
Thay vào đó là lạnh lùng cùng căm phẫn.
“Đại ca ta đã cùng Tạ tứ tiểu thư rời kinh thành đi đến Giang Nam.”
“Phó Văn Anh, huynh ấy không cần ngươi nữa!”
Ba năm trước, vì đắc tội với Tạ An An, hoàng hậu lấy cớ cầu phúc, đày ta vào chùa Vĩnh An khổ tu. Khi ấy, Thẩm Khinh Chu không nói một lời, chẳng chút nể tình năm tháng bên nhau.
Ba năm ta ở chùa Vĩnh An, chưa từng nhận được dù chỉ một mảnh giấy từ hắn.
Khi đó ta đã hiểu, quan hệ giữa chúng ta sớm muộn gì cũng có một ngày đoạn tuyệt.
Chỉ không ngờ rằng, để xả giận thay cho Tạ An An, hắn lại sai Thẩm Vân Xuyên khiến ta bẽ mặt trước bao người như thế.
Trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đớn tột cùng.
Đôi mắt ta khẽ run, cố đè nén cảm xúc dâng trào.
“Các ngươi vẫn còn thiếu ta một thứ nữa !”
Thẩm Vân Xuyên mở chiếc túi thơm ta đưa đến, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Lại thêm chút bối rối khó nhận ra.
Ta nhìn hắn:
“Thẩm gia đã muốn từ hôn, ngoài tín vật, xin hãy trả lại canh thiếp của ta.”
2
Khi ta vào Thọ Nhân cung thỉnh an Thái hậu, Thẩm gia gia chủ đã áp giải tiểu nhi tử vào cung nhận tội.
Hắn chỉ nói rằng Thẩm Vân Xuyên lỗ mãng vô tri, mạo phạm Chiêu Hoa quận chúa, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện từ hôn giữa chốn đông người.
Thái hậu mới vừa được ta trấn an, giờ lửa giận lập tức bùng lên lần nữa:
“Thẩm Vân Xuyên không hiểu chuyện, chẳng lẽ Thẩm đại nhân lăn lộn chốn quan trường bao nhiêu năm cũng không hiểu chuyện sao?”
“Hắn chẳng phải đang mượn cớ này, để danh chính ngôn thuận hủy bỏ hôn ước hay sao?”
Đáp án đã quá rõ ràng.
Không lâu sau, ta nhận lại canh thiếp từ Thẩm gia.
Lúc đó, dưới sự dẫn dắt của hoàng hậu, những lời đồn về chuyện Thẩm Khinh Chu và Tạ An An cùng du ngoạn Giang Nam dần dần tràn ngập bên tai ta.
Hắn vì nàng ta mà vẽ tranh dưới cơn mưa, vì nàng mà thắp trăm ngọn đèn lồng.
Hắn vì nàng ta mà đánh lui đám vô lại, vì nàng mà trèo lên núi cao chỉ để thắp một nén hương long đầu.
Họ cùng dạo hoa viên, ngắm xuân sắc, cùng nhau thưởng đèn hoa đăng…
Mọi chuyện hắn từng làm với ta, nay hắn lại làm cùng nàng ta một lần nữa.
Những lời mỉa mai, châm biếm.
Những lời chế nhạo, khinh thường không chỗ không ở.
Những bóng tối ẩm ướt sinh ra từ những góc khuất âm u nhất, sẽ ở những lúc bất chợt vươn ra, hóa thành từng lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng ta.
Cảm giác đau đớn khổ sở lan tràn, nhưng cuối cùng lại hóa thành tĩnh lặng.
Những ngày đầu bị đưa vào chùa Vĩnh An, ta đã từng ngày từng đêm nhớ mong Thẩm Khinh Chu.
Ta mong hắn đến gặp ta một lần.
Cũng mong từng ngày từng đêm có thể nhận được thư từ của hắn.
Nhưng không có.
Chẳng có bất cứ thứ gì cả!
Lúc ấy, ta đã không còn nuôi bất kỳ ảo tưởng nào về hắn nữa.
Thế nhưng hoàng hậu vẫn triệu ta vào tẩm cung của bà ta.
Ta quỳ trong Tiêu Phòng điện rất lâu, mới nghe được tiếng bà ta đặt chén trà xuống.
“Chiêu Hoa quận chúa, ngươi có trách bổn cung không?”
Chiếc váy lộng lẫy phức tạp rủ xuống trước mặt, hoàng hậu cố tình nhấn mạnh giọng điệu.
“Chiêu Hoa, chuyện của ba năm trước, ngươi có từng oán trách bổn cung không ?”
Ta biết bà ta muốn nghe cái gì
Nhưng ta không phục, ta bướng bỉnh ngẩng đầu nhìn bà ta, hỏi ngược lại :
“Xin hỏi hoàng hậu đây, vào ba năm trước, Tạ An An thật sự có rơi xuống nước sao ?”
3
Ba năm trước, chính là lúc ta cùng Thẩm Khinh Chu chuẩn bị hôn kỳ.
Chỉ một lần vô tình nhìn qua cửa sổ, hắn đã bị Tạ tứ tiểu thư khi đó đặt vào trong tim.
Tạ tứ tiểu thư yếu mềm, nhu mì, từ nhỏ mồ côi phụ mẫu, tính tình nhút nhát, lời nói dè dặt.
Ấy vậy mà, đó lại là lần đầu tiên trong đời nàng ta nảy sinh một mối tình sâu đậm mà thuần khiết đến thế.
Vậy nên, dù Thẩm Khinh Chu sắp thành thân, hoàng hậu người vốn là cô mẫu của hắn vẫn lựa chọn giúp nàng ta.
Trong yến tiệc ngắm hoa xuân năm ấy, không một ai tin ta.
“Chiêu Hoa, An An không giống ngươi. Cùng là trẻ mồ côi phụ mẫu, nhưng ngươi là quận chúa, có phong hào, có thực ấp, lại có cả Thái hậu thương yêu.”
“Còn An An, nàng ta chẳng có gì cả!”
Chiêu Hoa!
Chiêu Hoa!!
Lại là Chiêu Hoa!!!
Không ai biết rằng điều ta chán ghét nhất trong đời chính là cái danh hiệu Chiêu Hoa quận chúa này!
Khoảnh khắc ấy, ta gần như không thể kìm nén được cảm xúc.
Lửa giận cuộn trào như triều dâng, từng đợt từng đợt dâng lên, lại bị ta siết chặt bàn tay, mạnh mẽ đè xuống.
Ta không thể mất khống chế, càng không thể để hoàng hậu nắm được nhược điểm.
Ngẩng đầu lên, ta cười nhạt:
“Phụ thân của Tạ tứ tiểu thư cũng ch//ết trận nơi sa trường sao?
“Mẫu thân của Tạ tứ tiểu thư cũng vì cứu giúp lê dân bách tính mà hao tổn tâm lực đến kiệt quệ hay sao?”
“Tạ An An không có gì trong tay, vậy nàng ta đáng trách nhất, chẳng phải chính là song thân nàng ta ư?”
“Hỗn xược !!!”
Sắc mặt hoàng hậu lập tức méo mó, dữ tợn.
Bà ta vung tay thật mạnh, cái tát quất thẳng lên mặt ta, lực đạo tàn nhẫn, hằn lên một vết đỏ rực.
Gương mặt bà ta trở nên hung ác đến mức khiến người ta rét lạnh.
“Phó Văn Anh, bổn cung gọi ngươi một tiếng quận chúa là đã nể mặt ngươi lắm rồi, đừng có mà không biết thân biết phận!
“Một kẻ cô độc không nơi nương tựa như ngươi, cũng xứng tranh giành phu quân với An An hay sao?”
“Ba năm trước, bổn cung có thể khiến ngươi ở chùa Vĩnh An trời không thấu, đất chẳng hay!”
“Ba năm sau, cũng có thể khiến ngươi suốt đời nương nhờ cửa Phật, vĩnh viễn không được quay về nhân gian!”