4
“Tiểu thư, bọn họ thật quá đáng! Hoàng hậu dựa vào đâu mà đánh người chứ?”
Trên đường đến Thái y viện lấy thuốc, nha hoàn Nguyên Tiêu nhìn gương mặt sưng đỏ của ta, vừa khóc nấc vừa nghẹn ngào nói.
“Ba năm trước, bọn họ đã thừa dịp Thái hậu không có trong kinh thành để khi dễ người. Nhưng hiện tại Thái hậu vẫn còn trong cung, nhất định nương nương sẽ vì người mà đòi lại công bằng.”
Nàng ta nói chắc như đinh đóng cột.
Ta chỉ yên lặng, không đáp.
Lúc từ Thái y viện đi ra, vừa hay gặp lúc văn võ bá quan tan triều.
Những vị thúc bá từng có giao tình với phụ mẫu ta thấy ta từ xa, vốn định chào hỏi, nhưng khi ánh mắt dừng trên gương mặt sưng đỏ của ta, sắc mặt bỗng chốc biến đổi.
“Anh Anh, có chuyện gì vậy?”
Sau khi nghe Nguyên Tiêu khóc lóc kể lại, họ trầm mặc, có người tức giận, có người phẫn nộ, nhưng sau cùng vẫn phải cố gắng nặn ra một nụ cười, khẽ an ủi ta:
“Anh Anh, yên tâm, Thái hậu nhất định sẽ làm chủ cho con!”
Quả nhiên, Thái hậu tức giận vô cùng.
Bà nước mắt lưng tròng nhìn khuôn mặt sưng đỏ của ta, ôm chặt ta vào lòng : “Đứa cháu đáng thương của ai gia, có đau lắm không?”
Hôm nay bà mặc một bộ váy dài gấm thêu trăm loài chim, lớp chỉ vàng thêu tinh xảo chạm vào má trái ta.
Đau như bị lửa bỏng liếm qua, đến mức khiến ta hít thở khó khăn.
Ta im lặng trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng đáp:
“Lão tổ tông, Anh Anh không đau.”
Thái hậu vừa lau nước mắt, vừa cười lạnh:
“Hoàng hậu càng ngày càng không để ai gia vào mắt rồi”
“Dù cho Anh Anh có thất lễ với ả ta, cũng không đáng phải chịu cái tát mạnh như vậy!”
Nguyên Tiêu đứng bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu, nàng tức giận đến run rẩy, định lên tiếng phân trần thay ta, nhưng lại bị ta nhanh tay kéo góc váy giữ lại.
Ta cúi mình, nhẹ giọng nói:
“Lão tổ tông, là Anh Anh sai rồi.”
Thái hậu chậm rãi nâng chén trà, ánh mắt trầm ngâm dò xét ta.
Hồi lâu sau, bà mới lên tiếng:
“Anh Anh, chuyện Thẩm gia từ hôn, con nghĩ thế nào?”
Không đợi ta trả lời.
Bà thản nhiên thu ánh mắt lại:
“Dù sao cũng là hôn sự do phụ mẫu con khi còn sống đã sắp đặt. Nếu con muốn truy cứu, ai gia và Hoàng thượng nhất định sẽ vì con làm chủ.”
5
Nguyên Tiêu rấm rứt khóc suốt nửa đêm, vẫn ấm ức không sao ngủ được.
“Tiểu thư, sao có thể như vậy chứ? Không phải Thái hậu thương người nhất sao?”
Nàng ta theo ta sống trong hậu cung suốt mười hai năm, nhưng vì ta luôn bảo vệ, nên vẫn còn quá ngây thơ.
Nếu Thái hậu thực lòng thương yêu ta, ba năm trước đã không có chuyện đó xảy ra.
Ta lớn lên trong Thọ Nhân cung, ở người ngoài trong mắt ta là quận chúa được Thái hậu yêu quý nhất, nhưng thực chất, ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi tiêu khiển, ai cũng có thể dẫm đạp lên.
“Dù họ không nghĩ đến tình cảm bao năm, thì cũng nên nhớ tới việc tướng quân năm đó đã vì bảo vệ Hoàng thượng mà chết trận, phu nhân vì cứu Thái hậu mà tự mình vào ổ dịch.”
“ Chẳng lẽ những chuyện đó, họ đều đã quên cả rồi sao?”
“Nguyên Tiêu, cẩn thận lời nói!”
“Nhưng mà… Nhưng mà… Nếu tướng quân và phu nhân còn sống, tiểu thư cũng đâu sống khổ sở thế này!”
“ Lúc trước, khi Hoàng thượng phong người làm Chiêu Hoa quận chúa, còn thề sẽ đối đãi với tiểu thư như con ruột, cả đời không để người chịu nửa phần ấm ức…”
“Mới được mấy năm chứ?”
Mười lăm năm.
Từ ngày phụ thân và mẫu thân mất đến nay, mới chỉ tròn mười lăm năm.
Khi ấy, Hoàng thượng còn là một hoàng tử chưa lập công, vì ham chiến mà bị quân địch mai phục, rơi vào trùng vây, toàn quân bị tiêu diệt.
Đại quân Tây Bắc khi ấy vừa giành thắng lợi, lại lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Cuối cùng, phụ thân ta đã bất chấp nguy hiểm, vượt ngàn dặm đường, cứu được vị hoàng tử khi ấy đã cải trang thành ăn mày trở về.
Nhưng chính mình lại vì trọng thương mà qua đời.
Hoàng thượng từng quỳ trước mộ phụ thân, lập thệ rằng nếu một ngày lên ngôi cửu ngũ chí tôn, nhất định sẽ xây miếu thờ, phong ta làm quận chúa, ban ta một đời vinh hoa.
Khi ấy, Thái hậu nghe tin nhi tử duy nhất gặp nạn, bất chấp nguy hiểm lao đến biên cương, nhưng trên đường lại nhiễm ôn dịch.
Là hoàng hậu năm đó đang còn là hoàng tử phi, đã quỳ trước tướng quân phủ, bức mẫu thân ta vào thành dịch bệnh.
Sau đó, Thái hậu ôm ta – đứa trẻ vừa tròn năm tuổi về Thọ Nhân cung nuôi dưỡng.
Mà Hoàng thượng, nhờ vậy giữ được lòng trung thành của quân Tây Bắc, trở thành trợ lực củng cố hoàng quyền.
Lời thề còn đó.
Nhưng mười hai năm sau, ta bị hoàng hậu phạt vào chùa Vĩnh An khổ tu, không ai hỏi han.
Mười lăm năm sau, ta chỉ có thể cúi đầu trước Thái hậu, nhẹ giọng nói:
“Lão tổ tông, không cần đâu.”
“Người mà Anh Anh muốn lấy, chưa từng là hắn”