6.
Dì Linh thay cho Chân Chân một chiếc áo bông to, còn đeo găng tay con thỏ cho cô bé. Mũ và bịt tai hình Disney. Chân Chân nhìn cực kỳ đáng yêu.
Ban đầu chúng tôi chơi nặn người tuyết với Chân Chân, chơi rất vui vẻ.
Một đám trẻ con khác tự dưng chạy đến chơi ném tuyết. Quả cầu tuyết rơi xuống người tuyết mà chúng tôi đắp. Chân Chân có vẻ bất an.
Một quả cầu tuyết rơi trúng mũi người tuyết, mũi người tuyết rớt xuống. Chân Chân đột ngột mất kiểm soát, bắt đầu hét to. Em lao về đứa trẻ ở gần nhất, cắn vào tay đứa bé kia. Mấy đứa còn lại sợ hãi bỏ chạy.
Đám kia trước khi đi còn dọa: “Tụi bây tiêu đời rồi, ba nó là cảnh sát đó!”
Chu Hàm hét to: “Cậu về gọi dì Linh!”
Tôi chạy như bay về khu nhà chúng tôi, đứng dưới lầu gọi to: “Dì Linh ơi.”
Khi tôi và dì Linh chạy đến nơi, Chân Chân còn cắn tay cậu bé kia. Chu Hàm cắn chân Chân Chân.
Bố mẹ đám trẻ con kia cũng đến.
Chu Hàm lúng búng: “Tụi cháu đang chơi đại chiến zombie. Chúng cháu đang chơi. Chúng cháu không có bắt nạt ai cả.”
Mẹ cậu bé bị cắn đi tới kéo Chân Chân ra. Chân Chân bị kéo lùi ra mấy bước.
Mấy phụ huynh kia thì thầm.
“Đây là con của mụ đanh đá kia đấy.”
“Lớn vậy còn cắn người ta, có phải đầu óc có vấn đề không?”
“Chắc chắn là có bệnh rồi, hình như là bệnh gì đấy, tự kỉ thì phải.”
“Vậy sao không trông nom con nhà mình cho kỹ.”
Dì Linh trừng mắt nhìn đám người kia, giọng họ nhỏ đi một chút nhưng vẫn cứ rì rầm bàn tán.
Chu Hàm cắn Chân Chân là giả, Chân Chân cắn cậu bé kia là cắn thật. Tuy quần áo dày nhưng kéo lên cũng sưng đỏ một mảng. Cậu bé kia ôm mẹ mình, uất ức đỏ mắt.
Dì Linh vừa ôm Chân Chân vừa liên tục xin lỗi mẹ cậu bé kia.
Mẹ cậu bé kia lạnh lùng nhìn dì Linh và Chân Chân chăm chăm: “Thôi, coi như con tôi xui. Sau này phiền chị trông nom con mình, đừng ra ngoài cắn người lung tung.”
Dì Linh không phản bác.
Chân Chân tránh khỏi vòng tay dì Linh, đắp mũi người tuyết lên lại. Chân Chân đắp xong người tuyết mới chịu về nhà.
Dì Linh im lặng ôm Chân Chân đi phía trước, tôi và Chu Hàm theo sau.
Sau lưng vọng đến tiếng của mấy phụ huynh kia.
“Nhanh về nhà bôi thuốc sát trùng đi.”
“Biết con mình có bệnh còn thả ra, thật không hiểu mẹ nó nghĩ thế nào nữa.”
“Nhìn không bình thường tí nào, một người đàn bà dẫn theo một đứa trẻ, không biết làm gì mà sống.”
“Suỵt, nói nhỏ thôi, cô ta còn ở phía trước kìa.”
“Sao chứ, làm sai thì không được nói à?”
“Sau này mấy đứa chơi thì tránh xa gia đình đó ra nghe chưa?”
7.
Sau khi về nhà, dì Linh cho Chân Chân vào trong góc. Chân Chân tự chơi một mình.
Những chuyện nhỏ nhặt đó không ảnh hưởng đến cô bé, cô bé tập trung chơi xếp gỗ.
Dì Linh mệt mỏi nhìn ra cửa sổ.
Tôi và Chu Hàm rất áy náy. Nếu không phải chúng tôi dẫn Chân Chân ra ngoài chơi thì không xảy ra những chuyện này.
Bầu không khí trong nhà nặng nề.
Dì Linh nhanh chóng lấy lại tinh thần, khen Chu Hàm: “Đại chiến zombie, sao con nghĩ ra được vậy, thông minh quá.”
Chu Hàm đắc ý: “Còn phải nói, con là người thông minh nhất trường.”
Tôi lạnh lùng phản bác: “Đó là cậu tự phong.”
Dì Linh vỗ đầu Chu Hàm, cười ha ha: “Thông minh nhất trường, cho dì dính ít chỉ số thông minh nhé. Hai đứa có thể giúp dì làm một việc không?”
Tôi và Chu Hàm nhận nhiệm vụ dì Linh giao. Chúng tôi phải khuyên Chân Chân đi xin lỗi cậu bé kia. Nhiệm vụ này khá khó khăn vì Chân Chân hình như không nghe lời chúng tôi nói.
Chân Chân xếp gỗ xong, muốn đi xem TV. Dì Linh không mở TV, nghiêm túc bảo Chân Chân không được cắn người. Không biết Chân Chân có nghe được không mà cứ chỉ TV đòi mở.
Dì Linh không mở TV, Chân Chân có vẻ muốn nổi giận.
Tôi bịa ra câu chuyện cổ tích về đứa trẻ hay cắn và bông hồng có gai, cuối cùng Chân Chân bị dời sự chú ý đi, lắng nghe.
Chân Chân hỏi Chu Hàm: “Anh ơi, đứa bé cắn người sẽ bị gai hoa hồng đâm thật à?”
Chu Hàm nghiêm nghị gật đầu.
Chân Chân nhíu mày: “Chân Chân sẽ bị hoa hồng đâm à?” Có vẻ cô bé nhớ hôm nay mình cắn người.
Dì Linh nói: “Chân Chân xin lỗi thì sẽ không bị đâm đâu.”
Chân Chân đồng ý đi xin lỗi.