12
Quản gia Lý nói, vương gia muốn gặp tôi.
Lúc ra ngoài, tôi thấy thấp thoáng một góc áo thêu hoa đường, cảm giác bất an trong lòng ngày càng tăng.
Đã lập xuân rồi, nhưng trời vẫn nhanh tối, gió thổi vẫn lạnh đến thấu xương.
Cửa mở ra, bên trong thắp vài cây nến, ánh sáng chập chờn lúc tỏ lúc mờ.
Quản gia Lý đưa tôi đến cửa rồi biến mất, tôi ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt là vương gia.
Vương gia chỉ khoác ngoài một chiếc áo choàng, trên mặt dường như có vết cào xước, sắc mặt âm trầm,
ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía tôi khi tôi bước vào.
Khi tôi còn chưa biết phải làm gì, tấm màn trắng trong phòng bỗng động đậy.
“Sao lại gọi nàng ấy tới!”
Tôi chưa bao giờ nghe thấy Vân Trúc hét lớn như vậy, tiếng hét như dây đàn bị kéo căng đến cực điểm, run
rẩy điên cuồng, tựa hồ chỉ một chút nữa thôi sẽ đứt gãy.
Tôi cũng chưa từng thấy một Vân Trúc điên cuồng, thê thảm như vậy.
Cậu ấy chỉ mặc một lớp áo mỏng rộng thùng thình, vẻ mặt hoảng loạn, lao ra từ tấm màn trắng xếp chồng
chồng lớp lớp, như một con bướm xinh đẹp và mong manh đang giãy giụa trong mạng nhện.
Tấm màn mỏng manh và lớp áo rộng dường như thành áp lực vô hình cản trở cậu ấy, cản bước tiến của
cậu ấy, khiến cậu ấy ngã quỵ, khiến cậu ấy đau đớn.
Vân Trúc vùng vẫy thoát khỏi tấm màn trắng, mặc kệ đau đớn, chỉ biết gào thét.
“Tại sao! Tại sao lại gọi nàng ấy tới!”
Nhìn Vân Trúc điên cuồng, đau khổ như vậy, tôi cảm thấy khó chịu đến mức không thở nổi.
Vân Trúc nhón chân, túm lấy cổ áo của Cố Đình, gân xanh nổi lên, khuôn mặt luôn dịu dàng như ngọc giờ
trở nên méo mó dữ tợn.
“Để nàng ấy đi!”
“Ngươi quan tâm nàng ta đến vậy sao?” Vương gia lạnh giọng đáp, giọng nói âm trầm, u tối.
“Cố Đình, đây là chuyện giữa hai chúng ta, đừng kéo nàng ấy vào.”
Giọng nói run rẩy không còn sự sắc bén ban nãy, chỉ còn lại lời van xin khiến người nghe xót xa.
Bàn tay đang nắm cổ áo của Vân Trúc cũng run rẩy không ngừng, câu nào câu nấy đều nhắc đến tôi, nhưng
cậu ấy lại không dám nhìn tôi lấy một lần.
Cố Đình nắm chặt tay Vân Trúc, “Ngươi nghĩ bây giờ chỉ là chuyện của hai người sao?”
Hai chữ “chỉ là” bị hắn nghiến răng nhấn mạnh, nói xong liền thô bạo hất Vân Trúc sang một bên.
Trước mặt hắn, Vân Trúc nhỏ bé yếu đuối biết bao.
Nhìn thấy Vân Trúc ngã xuống đất, tôi hoảng hốt kêu lên, không kịp suy nghĩ gì thêm, cơ thể đã hành động
trước lý trí.
Tôi lao về phía Vân Trúc đang co ro trên mặt đất, chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ chút nữa thôi thì chạm được
đến cậu ấy, nhưng Cố Đình đã túm lấy tôi, bóp chặt cổ tôi.
Hắn rất tức giận, tay dùng sức rất mạnh, hắn muốn bóp chết tôi.
Nhưng tôi không sợ!
Tôi không hề sợ bị hắn giết chết! Sao tôi có thể sợ hãi cầu xin kẻ làm tổn thương Vân Trúc chứ!
Tôi trừng mắt nhìn hắn, nếu ánh mắt có thể giết người, tôi nhất định sẽ băm vằm hắn thành trăm mảnh.
Ánh mắt của tôi khiến Cố Đình nổi giận hơn, hắn nghiến răng, sức tay càng thêm mạnh mẽ.
Tôi không thở nổi, tôi sắp ngạt thở, tôi sắp chết rồi.
Dựa vào mạnh hiếp yếu mà cũng gọi là hảo hán sao!
“Bỏ nàng ấy ra! Bỏ nàng ấy ra đi!”
Tôi không sợ chết, nhưng Vân Trúc thì sợ.
Cậu ấy từ dưới đất gượng dậy, vừa thấy gương mặt tôi càng lúc càng tím tái liền hoảng loạn đến phát điên.
Cậu ấy liều mạng vỗ lên cánh tay cứng như sắt của Cố Đình, không được. Dùng răng cắn, vẫn không được.
Tôi gần như không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ lờ mờ thấy một thân ảnh áo trắng như con thiêu thân lao vào
lửa, không ngừng giãy giụa.
“Nàng chết, ta cũng chết!”
Một câu này như tiếng chim đêm réo rắt trong đêm đông sâu thẳm, sắc bén đến mức muốn xé toạc thế gian
tĩnh lặng.
Cố Đình buông tôi ra. Tôi quỳ sụp xuống đất, thở dốc từng ngụm lớn, nhưng tôi không dám phí thời gian để
lấy hơi. Tôi sợ hãi ngẩng đầu, đôi mắt đầy lệ, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ.
Chỉ cảm thấy gian phòng này như tầng mười tám địa ngục nhuốm máu, còn Cố Đình chính là ác quỷ cõi
chết.
Trong màn sương mờ ảo, tôi tìm thấy vệt trắng kia, nhưng trên đó lại loang lổ sắc đỏ của máu.
Máu… Từ đâu ra?!