Advertise here
Tuyết Trung Tống Thán

Chương 6



10
Nếu thời gian có thể trôi qua yên bình như vậy thì tốt biết mấy.
Nhưng đây là một quyển tiểu thuyết đam mỹ, hơn nữa còn là một câu chuyện được quảng cáo là ngọt ngào.
Trong một đêm khuya, vương gia đến Lạc Tịch Hiên.
Tôi không quỳ xuống, chỉ đứng trong bóng tối, lặng lẽ nhìn vương gia – công trong truyện.
Thân hình cao lớn vạm vỡ, đường nét gương mặt rõ ràng sắc sảo, kiếm mi tinh mâu, đôi môi mỏng mím
chặt, toát lên vẻ uy nghiêm khó gần.
Một thân kỵ trang không những không giảm bớt vẻ quý phái, mà còn tăng thêm phần anh khí bức người.
Không ngoài dự đoán, vương gia rất đẹp trai.
Tôi nhìn về phía cửa sổ, thấy bóng dáng của Vân Trúc in lên, thân hình thon dài, khí chất cao nhã.
Một người thanh tú, một người uy vũ — thật là xứng đôi.
Áo choàng của vương gia phủ đầy tuyết, tuyết tung bay tựa như bay vào mắt tôi, tôi nheo mắt lại, vô tình
nhìn thấy Thanh Đường đứng ngoài cửa.
Thanh Đường có dung mạo tinh xảo, nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất tiếu đều khiến lòng người xao
xuyến.
Lúc này, vẻ kiêu ngạo của hắn không hề che giấu, hiện rõ trong ánh mắt đầy tình cảm, xen lẫn phẫn nộ, xấu
hổ… và cả tổn thương.
Thanh Đường phát hiện tôi đang nhìn mình, lập tức ngẩng cao đầu, lấy lại vẻ kiêu hãnh.
Tôi nhìn hắn, nhưng trong lòng chẳng hề có chút cảm giác đắc ý nào, chỉ thấy đêm nay lạnh quá.
Vương gia bước vào trong, từ phòng vang lên tiếng đồ vật vỡ nát, tiếng cãi vã, nhưng những âm thanh ấy
không kéo dài lâu.
Hai cái bóng trong phòng từ đối lập dần dần chồng lên nhau.
Cửa mở ra, bên trong thắp nhiều nến, Vân Trúc mặc chiếc áo bông tôi may, quay lưng về phía ánh sáng,
nhìn quanh như đang tìm kiếm gì đó.
“Tiểu Mạch.” Cậu ấy nhẹ nhàng gọi tôi.
Tôi lập tức bước ra khỏi bóng tối, tiến đến rồi dừng lại ở bậc thềm, ngẩng đầu nhìn cậu ấy.
Đứng giữa ánh nến, cậu ấy thật đẹp.
Bàn tay buông thõng của Vân Trúc siết chặt lấy vạt áo, nơi ấy thêu một nhành trúc xanh — nhành trúc mà
tôi đã thêu cho cậu.
Môi cậu khẽ mấp máy, nhưng lời nói mắc nghẹn nơi cổ họng.
Tôi biết, tôi đều biết cả.
Tôi ngẩng đầu, cười rạng rỡ nhìn cậu.
“Tối nay… nghỉ sớm đi.” Vân Trúc không dám nhìn tôi, chỉ cúi thấp mắt.
“Vâng, thiếu gia.” Giọng tôi vẫn vui vẻ như mọi khi.
Cuối cùng, Vân Trúc ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt ấy vẫn dịu dàng như trước, nhưng không còn ý cười, thay
vào đó là nỗi u sầu.
Đừng buồn mà.
Trong phòng lại vang lên tiếng động, cậu ấy xoay người định đóng cửa, nhưng dừng lại, nghiêng đầu nhìn
tôi thật sâu.
Nỗi buồn, bất lực và giằng xé trong đôi mắt ấy nặng trĩu như tuyết phủ trong sân, dày đặc, mãi chẳng chịu
tan.
11
Có vẻ như Vân Trúc và vương gia đã làm hòa.
Tổng quản Lý phái người mời Vân Trúc đến gặp, nhưng cậu ấy mãi chẳng chịu rời phòng.
Tôi cùng Quế Nhi và các nha hoàn khác ra sân thu gom tuyết để dành pha trà vào năm sau. 
Thấy một cành hoa mai nở rất đẹp, tôi bẻ mang về để Vân Trúc ngắm.
Vân Trúc đang cúi đầu vẽ tranh, đã nửa năm rồi cậu ấy không cầm bút.
Tôi nghiêng người nhìn, trong tranh là ba cô gái.
Vân Trúc buông bút, mỉm cười nhìn tôi. Tôi nhìn cậu rồi nhìn bức tranh, sau đó chỉ vào cô gái mặc áo vàng.
“Đây là ta à?” Tuy là câu hỏi, nhưng tôi chắc chắn.
Vì chỉ cô ấy có vết bớt màu đỏ trên cổ.
Trên cổ thân xác này có một vết bớt hình bông hoa lúa mì, cha mẹ nuôi của nguyên chủ đặt tên là “Tiểu
Mạch” cũng vì lý do này.
Trong tranh, tôi cười tươi rạng rỡ, dáng vẻ xinh đẹp, đang đuổi theo một chú chim nhỏ.
“Thật xấu tính, sao lại đuổi chim đi chứ?”
Trời đông giá rét, lương thực trên đồng bị tuyết phủ dày, đuổi chim đi thì nó biết tìm thức ăn ở đâu?
“Không phải đuổi, mà là thả.” Vân Trúc chỉ vào con chim đang dang cánh bay cao. “Sân viện có thoải mái
thế nào thì nó vẫn thuộc về bầu trời, phải đi tìm tự do của mình.”
“Tự do…”
Tôi thì thầm, trong lòng trăn trở làm thế nào để cậu ấy bớt cảm giác mất tự do này.
Nhưng Vân Trúc lại đột nhiên hỏi: “Tiểu Mạch, ngươi muốn rời khỏi đây không?”
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy. Vân Trúc trầm ngâm, từ tốn nói:
“Tiểu Mạch, năm nay ngươi hai mươi rồi, nên xuất phủ tìm một gia đình tử tế để lập gia đình.”
Tim tôi thắt lại, hơi thở trở nên gấp gáp, đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng động lớn.
Hóa ra là Tùng Nhi nóng tính, tay nặng làm tuyết trên cành mai rơi xuống.
Tôi nhìn ra ngoài, phía xa những tia nắng vàng đang từ từ lên cao, mặt trời đã mọc.
Tưởng rằng tuyết dày, phải mất một hai ngày mới thu gom hết, vậy mà chẳng để ý đã tan rồi.
Hoa mai không thể mãi ẩn dưới tuyết, tâm tư của tôi còn mỏng hơn tuyết, nhìn qua đã thấy rõ.
“Ta không ra khỏi phủ.” Tôi chậm rãi lắc đầu, nhưng kiên định.
“Ta sẽ ở bên thiếu gia.”
Vân Trúc khựng lại, không gian trở nên yên lặng đến đáng sợ, tôi không dám quay lại nhìn cậu ấy.
Đôi mắt của cậu ấy sắc lạnh như tuyết, tôi sợ nếu nhìn vào sẽ phơi bày tất cả.
“Thôi bỏ đi…” Vân Trúc thở dài.
Tôi nhắm mắt, cố ép xuống những cảm xúc đang trào dâng.
May mắn thay, tổng quản Lý đến giục Vân Trúc.
Tôi mở mắt run rẩy, bóng dáng Vân Trúc ngoài cửa sổ dần hiện rõ.
Cậu ấy vẫn mặc chiếc áo bông tôi may.
Vân Trúc dừng lại trước cửa, quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt giao nhau, như thể tất cả những gì chưa
nói đều đã rõ ràng.
Chúng tôi đồng thời gật đầu, chậm rãi mà trịnh trọng.
Việc tôi đến thế giới này là ngoài ý muốn, nhưng vừa đến đã trở thành nha hoàn thân cận của Vân Trúc,
chẳng phải đây là số phận sao?
Dù hành trình này ngắn ngủi đến đâu, chỉ cần được ở bên Vân Trúc, kết cục ra sao cũng đáng giá.
Nhưng tôi không ngờ, bức tranh này, tâm tư này, tình cảm này sẽ hại Vân Trúc.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner