Advertise here
Người Gối Đầu Giường Là Sói Giả Dạng

Chương 3



4.
Bữa tối ăn nhẹ rất tốt cho sức khỏe. Khi tôi vừa dọn xong bàn ăn, Chử Thịnh Niên cũng từ trong phòng ngủ
đi ra.
Tóc anh đã được vuốt lại gọn gàng, nhưng hai cúc áo ngủ trên cùng vẫn chưa cài, để lộ dấu răng đỏ sậm tôi
để lại nơi xương quai xanh – như một đóa hoa kiều diễm nở rộ trên nền giấy trắng.
Anh ngồi trên xe lăn, đôi chân dài buông thõng vô lực, nhưng khuôn mặt lại mang theo chút bướng bỉnh đầy
kiêu ngạo.
Yếu đuối và mạnh mẽ – hai trạng thái tưởng như mâu thuẫn – lại đồng thời tồn tại trên người anh một cách
hài hòa đến kỳ lạ.
Tôi chống tay lên bàn, lặng lẽ nhìn anh vài giây rồi nhẹ giọng nói:
“Ăn cơm đi.”
“Tôi không đói, tối nay có việc ở công ty cần xử lý.”
Khi nói câu đó, ánh mắt anh chăm chú dán vào tôi, như muốn xác định tôi có hiểu rõ ẩn ý trong lời anh hay
không.
Tôi bực bội trả lời:
“Biết rồi, tối nay tôi cũng có việc, phải ra ngoài một chuyến. Sẽ không làm phiền anh đâu.”
Nghe vậy, sắc mặt anh dịu lại đôi chút. Anh đẩy xe đến rót cho mình một ly nước.
Ngón tay thon dài rõ ràng từng khớp xương, mạch máu nổi lên – thật sự là một đôi tay đẹp mê hồn.
Yết hầu anh chuyển động theo từng ngụm nước, khiến người ta nhìn đến khô miệng khát nước…Tôi không nhịn được, tự tát cho mình một cái, thầm mắng bản thân: Mày đừng có biến thái như thế nữa,
được không?!
Đúng lúc này, cửa biệt thự bật mở.
Cô bạn thân Thẩm Tiểu Thư xông vào như chốn không người, vừa thấy tôi liền giục:
“Thanh Thanh, cậu có thể nhanh lên chút không! Ở quán Mộ Sắc vừa mới đến thêm mấy anh cực phẩm, tụi
mình phải nhanh chân lên không lại hết phần!”
Nghe xong, tôi lập tức tỉnh táo tinh thần.
Nhưng rồi ánh mắt cô ấy dừng lại trên mặt tôi, lập tức tròn mắt kinh ngạc:
“Sao cậu lại chảy máu mũi thế kia?”
Tôi vội vàng chạy đến vòi nước rửa sạch, lí nhí đáp:
“Gần đây hơi bốc hỏa.”
Thẩm Tiểu Thư gật đầu như hiểu rõ mọi chuyện, liếc nhìn Chử Thịnh Niên, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Phải rồi, vậy cũng hợp lý…”
Tôi vừa lau xong máu mũi thì cô ấy lại nhìn thấy dấu bàn tay in rõ năm ngón trên mặt tôi, lập tức nổi giận,
giọng cao vút:
“Chử Thịnh Niên đánh cậu đúng không?!”
Vừa nói vừa xắn tay áo, chuẩn bị lao vào túm đầu đánh người.
Tôi hoảng hốt vội kéo cô ấy lại, cuống cuồng nói:
“Không phải anh ta! Thật sự không phải!”
Cô ấy tức đến mức dậm chân:
“Cậu đúng là kiểu người mềm lòng quá mức! Đến lúc này rồi còn bênh anh ta?!”
“Dấu tay hằn rõ thế kia, không phải anh ta thì là ai đánh cậu?!”
“Hôm nay tớ nhất định phải thay trời hành đạo, để ánh sáng chính nghĩa chiếu rọi trên nền gạch nhà cậu!”
Tôi: “???”
Cô ấy đúng là đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi.Cô nàng khỏe như trâu, tôi kéo mãi không nổi, thế là cô ấy đã xông thẳng đến chỗ Chử Thịnh Niên.
Bàn tay trắng nõn đã giơ lên định đánh, tôi sợ đến mức nhắm tịt mắt lại, không dám chứng kiến cảnh thảm
sát.
Nhưng lại nghe thấy giọng anh bình tĩnh, lạnh lùng vang lên:
“Sao không ra tay nữa?”
Tôi mở mắt, chỉ thấy Thẩm Tiểu Thư đang chết trân, ánh mắt dừng lại ở cổ và xương quai xanh của Chử
Thịnh Niên, rồi như bị sét đánh trúng.
Cô ấy rất nhanh quay đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy sự thông suốt như thể vừa xem xong một bộ phim trọn vẹn
trong đầu.
Tôi lập tức hiểu ra – cô ấy chắc chắn đang tưởng tượng ra một kịch bản: tôi giở trò lưu manh với Chử Thịnh
Niên, cắn lên cổ và xương quai xanh của anh, kết quả là bị anh tát một cái dằn mặt.
Tôi đang định mở miệng giải thích thì giọng anh lại vang lên lần nữa:
“Cô Thẩm không phải rất có tinh thần chính nghĩa sao?”
“Còn muốn để ánh sáng chính nghĩa chiếu khắp nền gạch nhà tôi mà?”
Thẩm Tiểu Thư đỏ mặt tía tai, vừa xấu hổ vừa không biết phản ứng ra sao.
Tôi vội vàng xoa dịu:
“Cô ấy chỉ đang… hát lời bài hát thôi mà.”
“Anh chưa nghe bao giờ à? Chính nghĩa chiếu sáng, rọi khắp đất trời…”
Vừa nói, tôi vừa giơ tay lên, cài lại hai chiếc cúc áo ngủ vẫn mở của Chử Thịnh Niên.
Ngón tay vô tình chạm vào da anh, khiến tai anh đỏ rực lên.
Lời giải thích của tôi khiến không khí càng thêm ngượng ngùng. Cuối cùng, Thẩm Tiểu Thư chịu không nổi
nữa, vội kéo tay tôi bỏ chạy:
“Thôi được rồi, tớ đưa cậu đến Mộ Sắc lan tỏa ánh sáng chính nghĩa!”
Nói xong không để tôi phản ứng, kéo tôi ra khỏi nhà.
Lúc cánh cửa đóng lại, phía sau vang lên tiếng quát đầy giận dữ của Chử Thịnh Niên:


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner