Advertise here
Người Gối Đầu Giường Là Sói Giả Dạng

Chương 2



Gặp anh ta trong các buổi tiệc thương mại, anh ta coi tôi như không khí, mặt không đổi sắc đi ngang qua tôi
như thể chẳng hề nhìn thấy.
Nếu tình cờ chạm mặt nhau ở quán bar, ánh mắt anh ta lạnh lẽo quét tới, thậm chí còn tỏ rõ vẻ chán ghét
khi liếc nhìn người mẫu nam tôi vừa gọi đến – ghét tôi tới mức không thể ghét hơn.
Quán bar vốn là nơi phức tạp, hỗn tạp đủ loại người. Anh ta chỉ cần đứng đó không quá mấy phút là có
người không biết điều nhào tới bắt chuyện:
“Anh ơi, đi một mình sao?”
“Tối nay có cô đơn không? Em đi cùng anh nhé? Em còn có thể trả tiền cho anh nữa cơ.”
Lúc đó, vệ sĩ của anh ta sẽ lập tức đuổi người không biết điều ấy đi.
Còn anh ta thì như một pho tượng băng vô cảm, lặng lẽ uống rượu, phớt lờ hết thảy thế giới xung quanh.
Cô bạn thân Thẩm Tiểu Thư từng thảo luận với tôi:
“Chử Thịnh Niên có phải mắc chứng lãnh cảm không? Tớ thấy anh ta chẳng thích đàn ông cũng chẳng thích
phụ nữ. Dù đẹp thật đấy, nhưng ai mà dám ra tay với anh ta chứ?”
Rồi cô ấy bỗng nhìn tôi với ánh mắt sáng rực như phát hiện ra điều gì mới mẻ:
“Thanh Thanh, tớ thấy cậu trời sinh là khắc tinh của anh ta đó!”
Tôi liếc mắt, thẳng thừng từ chối:
“Xin lỗi, tớ chỉ thích mấy anh trai ngoan ngoãn si tình thôi. Tớ không có hứng với loại xương rồng như anh
ta đâu.”
“Cho dù đàn ông trên thế giới này có chết sạch, tớ cũng chẳng thèm nhìn anh ta một cái.”
Để thể hiện quyết tâm, mỗi lần xem mắt hay chọn người mẫu nam, tôi đều đặc biệt nhấn mạnh: ai họ Chử
thì loại khỏi danh sách.
Chỉ tiếc là, dù tôi ghét anh ta thật đấy, nhưng vòng tròn thương nghiệp ở kinh đô thì quá nhỏ. Tôi và anh ta
cứ ba ngày gặp một lần, năm ngày chạm mặt một lần.
Chẳng ai nói với ai câu nào, nhưng lại có thứ ăn ý kỳ quặc, tựa như đã ngầm hiểu từ lâu.
Sau này, Tập đoàn nhà họ Chử xảy ra biến cố lớn.Gặp anh ta trong các buổi tiệc thương mại, anh ta coi tôi như không khí, mặt không đổi sắc đi ngang qua tôi
như thể chẳng hề nhìn thấy.
Nếu tình cờ chạm mặt nhau ở quán bar, ánh mắt anh ta lạnh lẽo quét tới, thậm chí còn tỏ rõ vẻ chán ghét
khi liếc nhìn người mẫu nam tôi vừa gọi đến – ghét tôi tới mức không thể ghét hơn.
Quán bar vốn là nơi phức tạp, hỗn tạp đủ loại người. Anh ta chỉ cần đứng đó không quá mấy phút là có
người không biết điều nhào tới bắt chuyện:
“Anh ơi, đi một mình sao?”
“Tối nay có cô đơn không? Em đi cùng anh nhé? Em còn có thể trả tiền cho anh nữa cơ.”
Lúc đó, vệ sĩ của anh ta sẽ lập tức đuổi người không biết điều ấy đi.
Còn anh ta thì như một pho tượng băng vô cảm, lặng lẽ uống rượu, phớt lờ hết thảy thế giới xung quanh.
Cô bạn thân Thẩm Tiểu Thư từng thảo luận với tôi:
“Chử Thịnh Niên có phải mắc chứng lãnh cảm không? Tớ thấy anh ta chẳng thích đàn ông cũng chẳng thích
phụ nữ. Dù đẹp thật đấy, nhưng ai mà dám ra tay với anh ta chứ?”
Rồi cô ấy bỗng nhìn tôi với ánh mắt sáng rực như phát hiện ra điều gì mới mẻ:
“Thanh Thanh, tớ thấy cậu trời sinh là khắc tinh của anh ta đó!”
Tôi liếc mắt, thẳng thừng từ chối:
“Xin lỗi, tớ chỉ thích mấy anh trai ngoan ngoãn si tình thôi. Tớ không có hứng với loại xương rồng như anh
ta đâu.”
“Cho dù đàn ông trên thế giới này có chết sạch, tớ cũng chẳng thèm nhìn anh ta một cái.”
Để thể hiện quyết tâm, mỗi lần xem mắt hay chọn người mẫu nam, tôi đều đặc biệt nhấn mạnh: ai họ Chử
thì loại khỏi danh sách.
Chỉ tiếc là, dù tôi ghét anh ta thật đấy, nhưng vòng tròn thương nghiệp ở kinh đô thì quá nhỏ. Tôi và anh ta
cứ ba ngày gặp một lần, năm ngày chạm mặt một lần.
Chẳng ai nói với ai câu nào, nhưng lại có thứ ăn ý kỳ quặc, tựa như đã ngầm hiểu từ lâu.
Sau này, Tập đoàn nhà họ Chử xảy ra biến cố lớn.“Giang Thanh Thanh, tôi đã là phế nhân rồi, em còn cứ thế trêu chọc tôi, em thấy thú vị lắm à?”
Tôi vừa hồi tưởng, vừa ở trong bếp chuẩn bị hai phần bữa nhẹ.
Trong lòng thầm nghĩ: Gì mà trêu chọc, rõ ràng là yêu thương, cưng chiều mà.
Nhớ đến việc suýt nữa bị sắc đẹp của anh làm cho mê muội, tôi tức tối gõ đầu mình mấy cái. Không ngờ lại
vô tình liếc thấy ban công có mấy bộ quần áo và ga giường đang phơi.
Chử Thịnh Niên bị ám ảnh sạch sẽ, cứ ba ngày hai bữa là thay đồ.
Gần đây ngay cả ga giường cũng giặt mỗi ngày – một ngày một lần.
Đúng là bệnh công tử. Sau này tuyệt đối không thể để anh ta quen thói được nữa!


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner