Advertise here
Ai Chẳng Có Bí Mật Của Riêng Mình

Chương 2



Trang cá nhân của cậu ngoài mấy bài chia sẻ thông tin từ tài khoản công khai của trường, còn lại sạch sẽ đến mức khó tin.

“Loại học bá thế này, thường sẽ thích những cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn, hiểu chuyện nhỉ?”

Lý Tư Mộ phỏng đoán.

Tôi cảm thấy cô ấy nói rất có lý.

Thế là tôi xóa hết những bức ảnh trên trang cá nhân không phù hợp với hình tượng ngây thơ, trong trắng đi.

Lúc xóa tôi mới nhận ra, hóa ra sau thi đại học tôi chơi bời dữ vậy sao?!

“Không sao, bây giờ thay đổi bản thân cũng chưa muộn.”

Lý Tư Mộ an ủi tôi.

Tề Triệt rất nhanh đã chấp nhận lời mời kết bạn của tôi.

Ngay sau đó, cậu ấy gửi một dấu hỏi chấm.

[Cậu là ai?]

Tôi ngay lập tức tự giới thiệu bản thân, còn nhấn mạnh bốn chữ “anh hùng cứu mỹ nhân”.

Đối phương: [….]

Cuộc trò chuyện đầu tiên giữa tôi và Tề Triệt kết thúc trong sự im lặng từ phía cậu ấy.

Tôi lướt lại những tin nhắn mình đã gửi, rất lịch sự, hiểu chuyện và có chừng mực.

Vì thế tôi ngay lập tức đăng một bức ảnh chụp một cuốn sách lên trang cá nhân.

Ừm, giờ thì đã có thêm hình tượng yêu học tập rồi đó.

4.

Tôi cố gắng xây dựng hình tượng một người dịu dàng, ngoan ngoãn và chăm chỉ học tập.

Nhưng tôi không thể nào cứ đăng bài lên vòng bạn bè mãi được.

Ai biết được Tề Triệt có xem hay không.

Đang lúc tôi bối rối không biết làm thế nào để tiến thêm một bước.

Không nghĩ tới ngày hôm sau lúc đang ăn cơm ở căn tin, lại tình cờ gặp được Tề Triệt.

Hơn nữa cậu ấy còn quên mang theo thẻ ăn!

Đúng là trời đang giúp tôi mà!

“Dùng thẻ của tớ đi.”

Tôi mỉm cười đưa thẻ cơm của mình qua.

Tề Triệt nhìn tôi chằm chằm một lúc làm tôi tưởng rằng cậu ấy nhận ra mình rồi chứ.

Không ngờ cậu nhận thẻ rồi nói “Cảm ơn.”

Sau đó liền móc điện thoại ra.

“Để tôi chuyển tiền lại cho cậu.”

Chuyện này tôi quen rồi.

Tôi mở mã QR trên Wechat ra.

Đối phương quét mã xong liền ngẩn người.

“Tối qua tụi mình đã kết bạn Wechat rồi á, mình là Khương Bạch.”

“À, thì ra là cậu.”

Thiệt là người cũng trầm mặc y chang như trên Wechat vậy.

Về ký túc xá, tôi phát hiện Tề Triệt đã chuyển tiền cơm trưa qua.

Nhưng tôi không nhận mà bấm trả lại.

Vừa trả xong Tề Triệt gửi một dấu chấm hỏi.

Thì ra cậu ấy đang online.

[Tiền cơm trưa, cậu không cần trả lại mình đâu.]

[Không đáng bao nhiêu cả.]

Chỉ hai câu đơn giản.

Đối phương lại không trả lời.

Tôi nhíu mày, chẳng lẽ mình nói gì sai à?

Tôi lại lập tức gửi thêm một tin nhắn.

[Hay là ngày mai cậu mời mình uống nước đi, coi như là trả lại cho mình. Cậu biết mình ở đội nào mà, đúng không?]

Một lát sau, đối phương mới trả lời một chữ

[Được].

Hôm sau, tôi đặc biệt buộc kiểu tóc đuôi ngựa thấp, trang điểm kiểu nhẹ nhàng, trong sáng.

Cố gắng tạo cho người khác khi nhìn thấy tôi liền liên tưởng đến hình tượng “bạch nguyệt quang” – hoàn mỹ, dịu dàng.

Lần này tôi chọn một chỗ râm mát đối diện với đội của Tề Triệt.

Tề Triệt cao lớn, đứng ở hàng cuối cùng bên trái.

Lúc huấn luyện viên vừa hô bên phải quay.

Cậu liền quay mặt về phía tôi.

Tề Triệt: “….”

Tôi: “….”

Tề Triệt rõ ràng nhìn thấy tôi.

Cậu hơi nhướng mắt liếc tôi một cái, thoáng ngạc nhiên.

Tôi cười tủm tỉm vẫy tay với cậu ấy.

Người này vậy mà không dám nhìn tôi.

Khi đội của cậu ấy được nghỉ ngơi tại chỗ, tôi thấy có một đám người vây quanh Tề Triệt.

“Này, Tề Triệt, cô gái đối diện là ai vậy? Cô ấy nhìn cậu cả buổi sáng rồi đấy.”

Cô gái đối diện đó chính là tôi.

Tề Triệt không trả lời, lại nhìn qua chỗ tôi.

Ngay sau đó cậu ấy đứng dậy đi về phía tôi.

Vóc dáng cao hơn mét tám đứng ở trước mặt tôi.

Hoàn toàn che hết ánh sáng trước mặt.

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu.

Chỉ nhìn thấy đường nét quai hàm thanh tú, rõ ràng và gương mặt đẹp mờ ảo đầy cuốn hút.

Đúng là đóa hoa cao lãnh, dịu dàng.

Tôi không ngờ Tề Triệt sẽ ngồi xổm xuống.

“Khương Bạch.”

“Hả?”

Cậu ấy nhớ tên tôi kìa.

“Nước của cậu.”

Tề Triệt đưa chai nước cho tôi.

“Mình không mở được.”

“….”

Tề Triệt thiệt là tốt tính mà.

Cậu ấy vậy mà thực sự giúp tôi vặn nắp chai ra rồi mới đưa chai nước cho tôi.

Tôi vui vẻ nhận lấy.

“Cảm ơn cậu.”

Mấy ngày sau đó.

Tôi lại xuất hiện ở trước đội Tề Triệt.

Làm cả đội của cậu gần như ai cũng nhận ra tôi.

Lúc họ nghỉ ngơi, Tề Triệt quen thuộc đưa nước

cho tôi.

Cuối cùng, cậu không nhịn được hỏi tôi: “Cậu không ở đội của cậu, mà cứ ở đây làm gì?”

“Mình không cần phải huấn luyện, với lại chỗ này mát hơn.”

Huấn luyện quân sự ngay ngày đầu tôi đã lăn ra ngất xỉu.

Mấy đội bên cạnh đều biết tôi “sức khỏe không tốt” không cần phải huấn luyện.

Tề Triệt không nói gì, trông có vẻ bất lực.

“Này, Tề Triệt, tối nay cậu đi ăn với mình không?”

Ngoài việc cái mặt được rèn cho dày hơn, thì tôi và Tề Triệt cũng thân thiết hơn một chút.

Tề Triệt còn chưa kịp trả lời thì huấn luyện viên đội họ đã lên tiếng.

“Này! Bạn kia, mau về đội đi! Muốn yêu đương thì huấn luyện xong rồi yêu!”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner