Advertise here
Anh Không Hề Hay Biết

Chương 4



05.

Hôn lễ kết thúc trong cảm động, không gặp chút sự cố nào.

Tiễn xong vị khách cuối cùng, Hứa Gia Thụ lập tức thu lại ý cười.

Tô Duyệt hai mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt, ra vẻ mạnh mẽ an ủi Hứa Gia Thụ.

“Em biết, em hiểu mà.”

“Anh vì em mà chịu đựng những thiệt thòi này, hôn lễ hôm nay, em không để bụng đâu, có lẽ chỉ có cách này, trong lòng em mới dễ chịu hơn đôi chút.”

Tô Duyệt cắn môi, trông rất đáng thương.

Quả nhiên, trong ánh mắt Hứa Gia Thụ xẹt qua một tia áy náy.

Tôi chăm chú quan sát bên cạnh, chỉ cảm thấy thật nực cười.

Cô ấy tước đoạt mọi thứ của tôi, vậy mà vẫn chưa đủ thỏa mãn.

Tuy rằng tôi phản ứng chậm, nhưng tôi biết, cô ấy đang sợ hãi.

Sợ sự thật bị phơi bày, cho nên muốn khiến Hứa Gia Thụ hoàn toàn yêu cô ấy trước khi chuyện đó xảy ra.

Bố tôi đưa Cố Hi Nguyệt về, tôi đến gần Hứa Gia Thụ hơn.

Nhưng vẫn không thấy anh ấy có vẻ gì là lo lắng.

Việc tôi đột nhiên mất liên lạc chỉ khiến anh ấy cảm thấy phiền phức và tức giận.

Người muốn cưới anh ấy, lại biến mất trong hôn lễ, anh ấy chưa bao giờ nghĩ rằng, liệu tôi có xảy ra chuyện hay không.

Mặc dù bây giờ chỉ là linh hồn, tôi vẫn cảm thấy có chút khó thở.

Tôi khẽ nói: “Hứa Gia Thụ, anh thật sự không nhận ra em sao?”

“Hay là anh, vốn dĩ chưa từng thích em?”

Ba tháng trước, Tô Duyệt muốn nói chuyện với tôi, lái xe đưa tôi ra ngoài.

Cô ấy càng nói thì càng kích động, xe dần mất lái.

Vừa hay đụng phải chiếc xe đối diện.

Vào lúc nguy kịch, cô ấy đánh tay lái tự bảo vệ mình.

Cô ấy chỉ bị xước da, còn tôi thì hôn mê sâu.

Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy tiếng khóc của Tô Duyệt.

“Chị ấy nói muốn tìm em tâm sự nên em mới lái xe đưa chị ấy ra ngoài, ở trên xe chị ấy cãi nhau với em, cướp tay lái của em, lúc đó mới xảy ra sự cố.”

Một lời nói dối rất vụng về, nhưng Hứa Gia Thụ vẫn tin.

Tôi muốn giải thích, là Tô Duyệt muốn đưa tôi ra ngoài, là Tô Duyệt tự lái xe.

Nhưng tôi thậm chí không thể mở mắt.

Tôi trở về từ địa ngục, câu đầu tiên nghe được là lời chỉ trích của Hứa Gia Thụ.

Anh ấy mắng tôi vì cố ý suýt nữa giết chết Tô Duyệt.

“Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, cô cũng chờ chôn theo đi!”

Nói xong, anh ấy lại đi an ủi Tô Duyệt đang sợ hãi.

Phòng bệnh rất yên tĩnh.

Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng thuốc chảy vào cơ thể mình.

Tô Duyệt tới gặp tôi, vẫn mỉm cười dịu dàng, nhưng nói năng lại thâm độc.

“Cố Lương Nguyệt, sao mạng chị lớn vậy? Thế mà vẫn chưa chết.”

Đầu ngón tay của cô ấy lướt qua cổ tôi, khiến tôi rùng mình.

Sau đó đột nhiên dùng sức bóp cổ tôi.

“Sao chị còn tỉnh lại hả? Sao chị không chết đi? Chỉ cần chị chết… Hứa Gia Thụ sẽ là của riêng tôi.”

Tôi bị bóp đến khó thở, mặt đỏ bừng, nước mắt bắt đầu chảy ra.

Tôi cố gắng giãy giụa nhưng vô ích.

Cuối cùng thì ngất đi.

Tiếng máy báo động vang lên, Tô Duyệt vội vã bỏ chạy khỏi hiện trường.

Vất vả lắm mới nhặt cái mạng này về.

Sau khi tỉnh lại, tôi suy nghĩ rất lâu.

Mặc dù đầu óc tôi còn rối bời, nhưng tôi vẫn hiểu.

Dù đèn đường có sáng đến đâu mà không có ai qua đường thì cũng vô dụng.

Tôi tìm Hứa Gia Thụ, đề nghị ly hôn.

Những lời hứa hẹn lúc trước, tôi sẽ xóa bỏ.

Quãng đời còn lại, tôi sẽ chúc anh ấy được bình an, nhưng không bao giờ chúc anh ấy hạnh phúc.

Nhưng sau khi người đàn ông nghe thấy lời tôi nói, chỉ liếc nhìn tôi, trầm mặc không nói lời nào.

Tôi biết anh ấy đã nghe thấy, nhưng anh ấy chỉ im lặng, cũng không muốn ly hôn.

Tôi không hiểu tại sao.

Nghĩ đến đây, tôi khẽ cười.

Khi còn sống không có được đáp án, giờ chết rồi càng không thể biết được đáp án.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner