Advertise here
Bảo Bối Nhỏ Của Lâu Kiêu

Chương 62



– Không có gì. Ngài Bắc, vào trong thôi!

Joyce lắc đầu, nhanh chóng thu liểm cảm xúc xuống quay người. Bắc Dạ Xuyên thấy thế cũng chỉ gật không hỏi thêm, hai người động thời quay vào trong, trước lúc đi, Joyce còn không quên nhìn lại hướng Lưu Hạo đã rời khỏi.

Có một thứ rất khác… mùi hương thoang thoảng trên người của Lưu Hạo hôm nay cực kỳ lạ.

Nói đúng hơn là… mùi đấy không phải của Lưu Hạo!

Mùi hương đó khá quen.

___________________

Lưu Hạo lái xe, nhanh chóng đưa hắn đến bệnh viện. Lúc kiểm tra, quả thực vết thương của hắn đã bị rách cần phải khâu lại.

Ngồi bên ngoài chờ đợi, Lạc Hy vừa thương vừa bực, gương mặt luôn ngóng nhìn về hướng phòng, Lưu Hạo phía sau chậm rãi bước lên, trên tay cầm theo ly nước mới mua đưa sang cho cô.

– Lạc Hy, cô uống đi.

Cô vươn tay đón lấy… khẽ khàng nói tiếng “Cảm ơn!”. Lưu Hạo nhìn nhìn thấp giọng lên tiếng hỏi han tình hình:

– Có chuyện gì xảy ra vậy? Vết thương hồi sáng của đại ca Kiêu rất ổn.

Lạc Hy bối rối, cô cắn cắn môi ngập ngừng:

– Vừa rồi có xảy ra chút chuyện, có thể rách do Bạch Băng đánh trúng.

– Cô và Bạch Băng đánh nhau sao? Lúc ở thang máy tôi có thấy Bạch Hiển Minh đưa Bạch Băng đi.

Cô dè dặt gật đầu:

– Phải, là tôi… táng giày cao gót làm rách mặt cô ta.

Lưu Hạo thoáng chốc cứng người, nhìn Lạc Hy chằm chằm, song ánh mắt khẽ di chuyển xuống đôi chân nho nhỏ của cô, nhìn vào đôi giày cô đang mang, lần trước đại ca Kiêu rách đầu, dường như cũng từ chiếc giày cao gót mà ra nhỉ?

Anh nuốt nước bọt, vừa định mở miệng thì bỗng cửa phòng mở ra. Lạc Hy nhanh nhẩu đứng dậy bước tới.

– Lâu Kiêu…

Lưu Hạo thu hồi những gì muốn nói, đứng dậy bước đi ở đằng sau.

Lâu Kiêu mỉm cười, vươn bàn tay không bị thương ra vòng qua ôm lấy eo mảnh khảnh của cô.

– Vết thương chú sao rồi ạ?

Vị bác sĩ bên trong chậm rãi đi đến, ôn hòa lên tiếng:

– Vết thương đã được xử lý khâu lại, thời gian tới chú ý nghỉ ngơi, tránh vận động mạnh, tránh nước để vết thương mau lành, sau lưng chỉ bị bầm, thường xuyên thoa thuốc sẽ khỏi.

– Vâng, cảm ơn bác sĩ.

Quan sát biểu cảm của Lạc Hy, hắn cười cười bàn tay ở eo cô nhẹ nhàng mơn trớn vuốt ve.

Nói chuyện với bác sĩ thêm chừng vài câu xong xuôi, Lưu Hạo liền quay ra thanh toán tiền, lấy thêm thuốc xong đưa hắn quay về biệt thự.

Trước khi xuống xe… Lâu Kiêu kỹ càng căn dặn thêm vài thứ với Lưu Hạo. Cụ thể, trong những ngày sắp tới không có hắn ở căn cứ, mọi việc để Lưu Hạo thay hắn xử lý, giải quyết.

Kết thúc, Cổ Lạc Hy cẩn thận dìu hắn vào trong, Lưu Hạo cúi đầu chào rồi cũng rời khỏi đấy ngay.

Vừa đi vào nhà thím Hạnh vô tình có trông thấy máu dính nơi áo của hắn mà giật mình hết hồn. Thím ngơi tay lật đật bước đến.

– Cậu Kiêu…

– Không có gì đâu, thím cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi.

– D-dạ vâng, thế cậu Kiêu cần gì thì cứ gọi ngay cho tôi nhé.

– Được.

Thím Hạnh luống cuống, cũng muốn phụ một tay để dìu hắn lên tầng, nhưng nhìn biểu cảm muốn dựa dẫm vào vợ thím lại thu hồi, đứng nhìn Cổ Lạc Hy có chút khó khăn đưa Lâu Kiêu đi.

Căn bản khổ người của Lâu Kiêu quá cường tráng.

Chờ bóng dáng hai người đi lên lầu xong, thím Hạnh nặng nề thở ra một hơi, chậm rãi đi vào trong phòng bếp.

Phải nói Lạc Hy, khổ sở lắm mới có thể dìu được hắn vào trong phòng ngủ. Để hắn ngồi trên ghế xong cô mới dám thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lâu Kiêu nắm nắm bàn tay cô, dò xét:

– Anh được ngủ ở đây hửm?

– Ùm.

– Vậy… có thể cho anh dọn đồ vào phòng em không?

Cổ Lạc Hy nheo mắt, chằm chằm nhìn vô gương mặt khá đáng thương của hắn. Giống như vừa rồi chảy máu nhiều, nên thần sắc thậm chí có chút nhợt nhạt. Cô cắn cắn môi, im lặng hơi băn khoăn do dự.

Biết rõ Lạc Hy lưỡng lự hắn càng lấn tới dụi vào thân thể cô.

– Vợ? Anh ngủ một mình cô đơn lắm!

– Lâu Kiêu, 32 năm chú vẫn ngủ một mình đấy?

– Vậy là em không hiểu? Khoảng thời gian đó anh rất trống trải, bây giờ có em, anh chỉ muốn ngủ cùng em thôi…

Hắn vòng tay ôm người cô kéo lại mặt khẽ khàng dụi vào chiếc bụng phẳng lì của cô nói thêm.

– Anh hứa sẽ ngoan ngoãn, được không em yêu, cho anh dọn lên nhé?

Cổ Lạc Hy đuối lý, thở dài:

– Em biết rồi!

– Em cho phép rồi hửm?

– Ùm.

Lực ở cánh tay chợt dùng thêm sức, hắn vùi mặt vào người cô, hít hà hương thơm nhè nhẹ. Ý cười trên đôi môi càng đậm, nhưng lại mang theo sự gian manh khó diễn tả.

– Cảm ơn vợ.

Cổ Lạc Hy đưa tay vuốt tóc hắn, mặc dù bác sĩ đã vệ sinh vết thương nhưng máu thì vẫn còn dính trên áo, không thể chịu nổi sự nhếch nhác này, cô dịu dàng lên tiếng.

– Chờ em một chút, em vào trong lấy khăn lau người cho chú.

– Anh sẽ đi tắm, em tắm cho anh nhé?

Má cô hây hây đỏ, kiên định lắc đầu không cho phép:

– Không được! Bác sĩ dặn chú không được đụng vào nước, em sẽ lau người cho chú. Ngồi yên ở đây.

– Tuân lệnh.

Trước khi buông tay, hắn còn cố ý bóp vào mông thịt cô một cái, Cổ Lạc Hy giật mình ngượng ngùng, phồng má, thế nhưng lại không nở ra tay đánh người nào đó đang bị thương.

Hắn cười, nhìn cô bước vào phòng toilet. Chờ Lạc Hy đi rồi, hắn liền lấy di động ở trong túi ra, khởi động lại nhắn tin cho đàn em.

Nôm na dặn Tam và Tứ mai ghé phụ thím Hạnh dọn đồ.

Vừa định tắt màn hình chợt có một tin nhắn khác gửi đến. Trên màn hình hiển thị là tên của Joyce, hắn lười biếng mở ra thì cả một hàng dài nội dung. Khoảnh khắc hắn đang chuẩn bị tính xem thì Lạc Hy từ trong

phòng tắm đem theo chậu nước bước ra ngoài. Bởi thế, Lâu Kiêu cũng không chú ý tới liền tắt màn hình đi, đặt sang một bên.

– Có chuyện gì thế ạ?

– Không có gì, là thằng Joyce nhắn tin thôi!

– Có việc thì chú cứ xử lý đi! Em chờ.

– Chỉ là tin nhắn hỏi thăm thôi, chốc anh trả lời sau.

– Ồ.

Cô nhỏ giọng đáp lại một tiếng… song đặt chậu nước xuống bàn vươn ngón tay nhẹ nhàng cởi bỏ từng nút áo ở trên người hắn xuống.

Người nào đó vẫn mặc nhiên ngồi im, ánh mắt si tình nhìn cô không rời.

– Hy, ngày mai anh đưa em đi gặp mẹ nhé.

Cô vừa lau vừa lắc đầu:

– Chờ vết thương của chú lành hẳn, chúng ta hẵng đi sau.

– Như vậy sẽ rất lâu!

Cô ngẩng mặt, đôi mắt long lanh to tròn nhìn hắn, cô khẽ mỉm cười.

– Nhưng như vậy em mới yên tâm.

Nghe cô bảo vậy… hắn cũng hiểu Lạc Hy lo cho mình vì thế gật gù, xoa đầu cô.

– Được, anh biết rồi!

Cổ Lạc Hy không nói thêm, tiếp tục chú tâm lau sạch đi những vệt máu. Chẳng biết suy nghĩ cái gì… Cô lại nhíu mày bắt đầu giận dỗi! Nhận ra được thái độ của cô khang khác, lực lau cũng dần dần mạnh hơn, hắn cúi gần thanh âm du dương trầm ấm vang vọng hỏi.

– Sao thế em?

Cổ Lạc Hy phụng má, trách móc:

– Lúc em chưa lên, chú ngắm người ta khỏa thân rất thỏa mãn?

Người nào đó chút nữa bật cười:

– Anh đâu có nhìn á…

Cổ Lạc Hy mở lớn đôi mắt, hung dữ ngón tay cố tình ấn vào chỗ gần với nơi vết thương của hắn. Tuy rằng không đau lắm, nhưng Lâu Kiêu vẫn vờ la lên.

– Nói dối!

– Anh không có thật!

– Thân thể nhẵn mịn nở nang như vậy chú nói mình không nhìn?

– Chỗ nào nở nang? Sao anh không thấy nhỉ…

Hắn véo má cô, nuông chiều nói thêm:

– Cho dù là thế, anh cũng chưa từng nảy sinh ra bất kỳ ham muốn nào với Bạch Băng hay kể cả người phụ nữ khác. Khi đã xác định nghiêm túc với em, anh chỉ có mình em, hiểu và biết rõ anh nên làm gì để cho em yên tâm.

Dĩ nhiên cô có lòng tin với người đàn ông này, nhưng nghĩ thế nào cô cũng rất khó chịu. Lạc Hy rướn cổ chủ động hôn lên môi hắn, hé răng cắn vào cánh môi người đàn ông một cái, trút giận.

– Em vẫn không thích.

Hắn cười, giữ lấy cằm cô cúi đầu hôn lên, nụ hôn vừa mảnh liệt vừa ướt át, lưỡi hắn linh hoạt nóng bỏng lại mạnh mẽ quấn quýt lấy lưỡi cô, triền miên hôn cắn mút vào.

Khi kết thúc, thần trí Lạc Hy đã thất thần… cô giương miệng thở dốc, nơi gò má cơ hồ đã ửng hồng lên cực kỳ quyến rũ.

Lâu Kiêu kéo cô ôm vào lòng, xảo quyệt khẽ nói:

– Không thích vậy em rửa cho anh đi…

Nhìn xuống đôi môi đang còn hé mở, lần nữa hắn lại hôn vào, mút mạnh.

– Ưm.

Cổ Lạc Hy phản kháng, đưa tay đẩy đẩy vai hắn. Lâu Kiêu cười khàn, thỏ thẻ.

– Dùng “thân thể” em!

Cô hơi hơi nghiêng mặt đi, mắt nhìn cánh tay hắn dè dặt:

– Không, không phải đã mới làm rồi hả? Hơn nữa giờ tay của chú đã bị thương nặng hơn…

Hắn chợt cười lớn, gục đầu xuống vai cô, làn hơi thở nóng bỏng thoang thoảng mùi bạc hà phả vào hõm cổ, bay vào mũi cô.

Giọng người đàn ông khản đặc:

– Hy, em mà thế này anh chết mất!

Lạc Hy chu môi:

– Vậy… vậy chờ tay chú lành, em… bù cho chú nhé?

– Cô nhóc này, em rất giỏi khiến anh mất khống chế.

– Chú cũng có tuổi, sinh hoạt nhiều cũng không tốt!

Lâu Kiêu phút chốc câm nín, hắn cười khổ!

32 tuổi, hơn em chỉ có 14 tuổi? Đã được xem là già?

Là một người đàn ông vốn dĩ bình thường, hắn có sự ham muốn cũng là chuyện thường tình. Nhưng mà quan trọng… hắn chỉ đạt đỉnh của hormone sinh dục với một mình người con gái nhỏ này.

Hắn thở ra, thôi thì trước mắt cũng chờ chỗ này khỏi hẳn.

________________

 


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner