Advertise here
Cả Công Ty Trúng Vé Du Lịch Thái Lan

Chương 2



2

Chu Vũ điên cuồng lao vào công ty, gào lên chửi rủa tôi:

“Mày chặn đường tài lộc của tao! Mày có âm mưu gì hả?”

“Nếu không phải tại mày, tao đã sớm trả hết nợ vay online rồi!”

“Giờ tụi đòi nợ tới cửa rồi! Chúng nó muốn giết tôi, giết tôi thật đấy!”

“Mày đưa tiền cho tao ngay, không thì tao giết mày!”

Cô ta đã bị cơn giận làm mờ mắt, hoàn toàn không nhận ra rằng đồng nghiệp trúng giải kia đã mất tích ngay sau khi đăng bài khoe thưởng.

Tôi cố gắng giải thích:

“Đồng nghiệp Tiểu Tôn nói với tôi, vừa đặt chân đến Thái Lan là bọn họ bị thu hết điện thoại.”

“Thế thì cái bài đăng đó được gửi từ đâu? Không thấy kỳ lạ sao?”

“Tiền có thể trả từ từ, tôi sẽ giúp cậu tìm cách.”

Nhưng cô ta hoàn toàn không thèm nghe.

“Mày ghen tị với tao! Mày sợ tao thăng chức tăng lương nên cố ý cản tao!”

“Chính sếp nói chuyến đi này ảnh hưởng đến việc thăng tiến!”

“Bây giờ tao trắng tay cũng vì mày! Mày không có kết cục tốt đâu!”

Nói xong, cô ta vung dao lao về phía tôi như kẻ điên.

Tôi nhanh nhẹn tránh sang bên.

Cô ta nghiến răng, buông một câu độc địa:

“Mày cứ chờ đó! Chuyện này chưa xong đâu!”

Rồi tức giận quay người bỏ đi.

Nhưng tôi không ngờ, cô ta không hề rời khỏi tòa nhà.

Mà ở dưới lầu, mua một hộp thuốc độc.

Bỏ vào suất cơm tôi đặt ngoài tiệm.

Sau khi ăn xong, máu chảy ra từ mắt, mũi, miệng, tai tôi.

Cô ta đứng đó, lạnh lùng nhìn.

“Mày đáng chết! Đáng chết!”

“Tao biết mật khẩu thẻ ngân hàng của mày. Mày chết rồi, tao có thể sống tiếp!”

Cô ta giẫm gót giày cao gót lên mặt tôi.

Giẫm đến khi mắt tôi vỡ nát, mặt đầy máu thịt be bét.

Tôi không còn sức để giãy giụa.

Sau đó, cô ta kéo tới một con chó sói.

Từng miếng, từng miếng một, nó gặm hết da thịt trên người tôi.

Nỗi đau tột cùng và tiếng gào thét điên loạn của cô ta, là những gì cuối cùng tôi cảm nhận được từ thế giới này.

Tôi không cam tâm!

Nếu có cơ hội làm lại, tôi nhất định sẽ im lặng, tận mắt nhìn cô ta tự tìm đường chết!

Không ngờ… tôi thật sự được trùng sinh.

Lại lần nữa đối diện với ánh mắt của Chu Vũ, tôi dứt khoát đưa tấm thẻ trong tay cho cô ta.

“Đi đi, nhất định phải đi!”

“Tôi có linh cảm, giải thưởng một triệu này chắc chắn là của cậu.”

“Nhưng mà tôi sức khỏe yếu, không ngồi máy bay được, nên không đi đâu. Cả số của tôi cũng tặng cậu luôn.”

Chu Vũ giả vờ tiếc nuối, nhưng nhanh chóng giật lấy tấm thẻ.

“Vậy tôi đi một mình nhé! Trúng thưởng tôi nhất định mời cậu ăn một bữa!”

Tôi mỉm cười gật đầu.

Ăn cơm sao?

Nếu cậu còn có thể quay về được.

3

Chu Vũ bắt đầu điên cuồng mua sắm.

Mua đủ loại trang phục du lịch, từng món từng món đều khoe lên story.

“Này, sao cậu chưa thả tim story mới nhất của tôi?”

Tôi tiện tay bấm vào, thả một like.

Vừa định thoát ra, bỗng nhìn thấy một đơn hàng đang chờ nhận.

Ngay bên dưới, mục “gợi ý cho bạn”, có một bức ảnh của… thuốc chuột cực mạnh.

Thuốc chuột?!

Nhà cô ta có nuôi mèo, tuyệt đối không thể nào mua thứ này.

Kiếp trước, tôi chính là bị đầu độc bằng thứ này!

Chu Vũ vẫn chưa nhận ra tôi đã phát hiện ra điều gì.

Cô ta tiếp tục thao thao bất tuyệt:

“Mấy bộ này gửi nhờ địa chỉ cậu để trả hàng giúp tôi nhé.”

Tôi vừa định vung tay ném đống quần áo rẻ tiền đó vào mặt cô ta.

Thì đột nhiên, điện thoại rung lên.

Một tin nhắn đòi nợ hiện lên màn hình.

[Chu Vũ, do bạn cố tình vi phạm hợp đồng, ngày mai chúng tôi sẽ cử nhân viên đến điều tra trực tiếp tại khu vực mục tiêu. Hậu quả tự chịu trách nhiệm, vui lòng chuẩn bị tâm lý.]

Điều tra trực tiếp?

Suýt nữa thì quên mất chuyện này!

Kiếp trước, tôi bị ba gã đàn ông tự xưng là nhân viên “điều tra thực địa”, thực chất là đám đòi nợ thuê, chặn ngay trước cổng công ty.

Trong khi đó, Chu Vũ – kẻ thực sự mắc nợ – lại lén lút trốn mất, nấp sau bức tường, tận mắt chứng kiến tôi bị ba tên đó lôi lên xe.

Chưa ra khỏi thành phố, hai gã đã không nhịn được mà xé rách quần áo của tôi.

Tôi nghiến răng, liều mạng nhảy ra khỏi cửa sổ xe.

May mắn có người qua đường cứu giúp, tôi mới thoát khỏi kiếp nạn này.

Cả người bị cào xước đến mức máu me be bét, phải nằm viện suốt một tuần.

Vậy mà Chu Vũ vẫn thản nhiên nói:

“Bọn họ chỉ dọa cậu thôi, làm gì mà phản ứng thái quá thế? Chính cậu tự lao ra xe còn nguy hiểm hơn!”

Lần này, để bọn chúng “dọa” cô ta một chút cũng tốt.

“Chu Vũ, cậu đi Thái Lan thì để tôi qua cho mèo ăn nhé?”

Cô ta chẳng hề nghi ngờ gì, vui vẻ cất điện thoại vào túi:

“Tất nhiên rồi! Nếu không, tôi về sẽ mời cậu ăn một bữa!”

Nhìn người trước mặt, tôi siết chặt nắm tay.

Cố nặn ra một nụ cười.

“Được thôi, mật mã khóa cửa nhà cậu là gì?”

Cô ta không chút cảnh giác, đọc mật mã cho tôi ngay lập tức.

Tranh thủ giờ nghỉ trưa, tôi lặng lẽ lẻn vào nhà cô ta, lắp đặt xong camera theo dõi.

Trước khi tan làm, tôi liên hệ với bên công ty đòi nợ.

【Cô ta sắp bay sang Thái Lan rồi đấy, các anh tranh thủ mà xử lý.】

Sau đó, tôi lặng lẽ ngồi đợi dưới khu chung cư.

Chỉ chờ màn kịch hay bắt đầu.

Trời vừa sụp tối.

Ba gã đàn ông lực lưỡng đi thẳng về phía tôi, không chút do dự bước vào tòa nhà.

Thang máy chạy thẳng lên tầng 15. 1 ng,ay l,am c,o than.

Con số trên bảng điều khiển dừng lại.

Không sai.

Tôi bật camera lên.

Tiếng nhập mật mã vang lên từng hồi.

“Tít… tít… tít…”

Cửa mở.

Bọn chúng đến rồi.

Tôi ngồi trong góc tối dưới sảnh, chăm chú nhìn màn hình điện thoại.

Hóng xem bọn chúng sẽ diễn vở kịch gì.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner