Advertise here
Chị Ơi, Đưa Em Về

Chương 7



Sau khi bộ xương được cho là Ngọc Hân – em gái sinh đôi của Ngọc Hiền được mang đi để xét nghiệm ADN. Hiền và Đạt cứ quanh quẩn tìm kiếm người đàn ông đã giúp bọn họ nhưng mãi không có kết quả. Bọn họ cũng không biết ông ấy rời khỏi đó khi nào. X.á.c đôi rắn vẫn nằm lại trong cái hố đó, Đạt hỏi cô:

— Cái x.á.c đôi rắn đó tính sao hả em?

— Em không biết nữa, hay cứ để vậy thôi, dù sao cũng là x.á.c con vật c.h.ế.t mà.

— Ừ, vậy cũng được. Thôi chúng ta về.

— Dạ.

Hiền và Đạt quay lại về nhà đợi kết quả khám nghiệm ADN mới có thể làm đơn báo án được. Trên đường quay về, Hiền đã mang những cọc sắt đó vứt xuống sông. Cô muốn gã thầy ác độc nào đó sẽ chịu luật nhân quả. Vì luật nhân quả đáng sợ hơn luật pháp, luật pháp có khoan hồng nhưng luật nhân quả thì không. Cách đây nhiều phút thôi, cô đã muốn nắm hết đám cọc đó lao xuống hố, cô muốn đích thân mình cắm những cái cọc kia vào hố. Muốn cho cái gã thầy độc ác nào đó hộc m.á.u, lăn ra c.h.ế.t tươi mới thoả cơn giận của cô. Làm vậy mới một phần nào trả thù được cho em cô, nhưng như vậy lại dễ dàng cho gã thầy đó quá. Cứ để luật nhân quả cho gã thấy nó công bằng thế nào.

Ngay tối hôm đó, tại nhà của Vinh, hai mẹ con Viễn cứ ăn ngủ không yên. Viễn cứ mấy hôm nay ra vào trong lòng khó chịu vô cùng, dù mọi chuyện đã bàn bạc xong. Thấy con trai thứ cứ vậy, bà Phụng nhíu mày khó chịu:

— Mày đừng đi nữa, tao chóng mặt quá.

— Mẹ ơi, con không thể ngồi tù cho ông Vinh được, mẹ điện thoại gọi cho ông ấy về mà chịu trách nhiệm chứ.

— Gọi rồi, vụ này dù sao cũng không giấu được nữa, mẹ cũng nói nó tự nhận lỗi hết rồi. Chúng ta chỉ bị nhẹ thôi, yên tâm đi.

— Mong là vậy, con còn trẻ, tương lai còn dài, không thể vì ông ấy mà bị huỷ hoại được.

— Thôi vào ngủ đi, mẹ ra trước đóng cửa.

Viễn không nói gì, đứng lên rồi bỏ ra phía nhà sau vệ sinh cá nhân trước. Nhà Viễn vốn dĩ không phải nhà giàu có, cũng là 1 gia đình bình thường ở đây. Ngôi nhà cũng rất bình thường, tường cũng có chút sờn cũ, mái ngói cũng có chút sờn cũ. Phía sau nhà tối lắm, có 1 bể chứa nước to, Viễn lại gần chỗ bể chứa nước lấy kem bót ở đó rồi định ngồi xuống mà đánh răng. Tự dưng, Viễn thấy hình như có ai vừa lướt ra phía sau bể chứa nước. Phía sau bể chứa nước chính là nhà vệ sinh. Trời tối lắm, nhìn ra phía sau chỉ có cây mít già, cái đèn điện mờ mờ ảo ảo khiến Viễn không xác định được có phải mình nhìn nhầm không. Anh lại mở vòi nước ở bể, rồi lấy cái ca hứng nước, phía ngoài kia tiếng ếch nhái, côn trùng kêu rang. Phía trên đầu thì phù du bay vo ve bám vào cái đèn tròn màu vàng mờ ảo.

Rầm…

Cái cửa ngay gần đó tự dưng đóng lại 1 cái thật mạnh, khiến anh giật mình phải nhìn qua. Gió không có, sao cửa lại đóng được nhỉ? Phía sau tiếng đóng cửa mạnh chính là tiếng mắng của mẹ anh:

— Mày thấy cái nhà này chưa đủ tồi tàn hả?

— Không phải con mà…

— Nhà này có mày với tao, không phải mày thì chó à?

Bực bội vì có giải thích thì mẹ anh cũng không chịu tin. Cất bót đi, anh xối nước rửa mặt, trời càng về tối, nước trong bể lại trở nên lạnh thật. Lạnh cóng không khác gì nước đá. Đôi mắt vừa mở ra, đã thấy cái bóng đèn trên đầu tắt tối thui từ lúc nào, ánh sáng duy nhất chính là ánh đèn mờ phía trong bếp rọi ra. Anh buộc miệng chửi thề:

— Đã nghèo lại còn gặp eo.

Anh định đứng lên đi vào trong nhà, tiếng ai đó cười ngay chỗ cây mít khiến anh giật mình. Đôi mắt nhanh chóng hướng ra đó, cứ nghĩ tiếng con gì đó kêu thôi. Cho đến khi 1 giọng nói quỷ dị vang lên:

’’ Nhớ…tao… không…hehe…’’

Đèn thì không có, mà giờ này làm gì có ai lại đứng dưới cây mít mà gọi anh chứ. Nuốt nước bọt xuống cổ họng, anh vội vàng lao vào trong nhà. Cánh tay nhanh chóng đóng cửa lại, biết có gì đó không ổn, trái tim anh đập nhanh liên hồi. Vừa mới quay người lại, đèn dưới bếp cũng vụt tắt nốt, phía trên nhà thì mẹ anh cũng đã tắt đèn để đi ngủ rồi. Cái điện thoại lúc nãy anh lại mang vào trong phòng mình cất. Cả gian bếp tối thui, lại nghe thấy tiếng bước chân đi qua đi lại ngay xung quanh mình.

Lẹt…xẹt…

Lúc vào trong này, Viễn cũng đã xác định được ở đây không có ai, mẹ anh cũng không có, đoán được là ai rồi. Vần trán anh toát hết mồ hôi ra, anh thất thanh gọi lớn:

— Mẹ ơi… mẹ ơi… cứu con…

Nghe con trai gọi lớn, bà Phụng đứng lên rời khỏi giường. Không biết thằng con này lại làm cái gì mà lại cầu cứu bà đây:

— Lại phá cái gì nữa vậy?

Thấy dưới bếp đèn tắt tối thui, bà Phụng vừa ra ngoài đã bật đèn hành lang lên. Vừa đi vừa nói:

— Sao xuống bếp lại không bật điện lên, tối thui tối mò thế này hả?

Bụp…

Ngọn đèn dưới bếp đã được bà Phụng bật lên, Viễn thì lại đứng ngay cái cửa đi ra phía sau, mặt quay về phía cửa. Cứ vậy mà đập đầu vào đó, thấy hành động lạ của con, bà Phụng lại gần vỗ mạnh 1 cái lên lưng Viễn:

— Mày làm cái gì mà hét lên làm mẹ hết hồn à…

Anh chầm chậm quay lại, đôi mắt khác thường, nụ cười khác thường và không nói với bà Phụng câu nào. Anh chầm chậm đi lại chỗ bếp rút lấy 1 con d.a.o nhọn. Bà Phụng vẫn cứ hỏi:

— Chứ con làm cái gì vậy Viễn?

Con d.a.o được Viễn nắm chặt trong tay, đầu hơi cúi xuống, ánh mắt trợn ngược, nụ cười khó hiểu cứ ở trên môi, đôi chân cứ chầm chậm tiến về phía bà Phụng. Thấy có chuyện không lành, bà Phụng vừa chạy vừa hét lên thất thanh. Thay vì chạy ngược vào trong phòng, bà lại bỏ chạy ra phía bên ngoài. Không hiểu sao cái cửa chính bà đã khoá cẩn thận thì tự dưng nó mở toang thế này. Tốt thôi, vậy bà cũng dễ chạy thoát thân mà, ra đến sân bà hô lớn:

— Cứu tôi với… thằng Viễn nó g.i.ế.t tôi… ai cứu tôi với…

Tưởng đâu sẽ thoát, Viễn đã nhanh chóng chụp được bà Phụng dùng con d.a.o nhọn đ.â.m liên tiếp vào người bà Phụng. Vừa đâm, đôi mắt vừa thoả mãn cực độ, nụ cười cũng trở nên man rợ hơn lúc nãy. Nhưng có 1 điều lạ, nước mắt nước mũi của anh chảy dài ra, đôi mắt đỏ au lên.

Bà Phụng lúc này đã nằm gục trong vũng máu, hàng xóm có nhìn thấy nhưng không dám can, chỉ điện báo cho cảnh sát đến mà thôi. Thấy Viễn như vậy, lỡ vào can anh làm cho 1 phát thì đúng là oan mạng lắm. Chưa đầy mấy giây, con dao bị vứt sang 1 bên, Viễn quỳ xuống ôm mẹ khóc lóc khó hiểu:

— Mẹ ơi… mẹ tỉnh lạ đi mẹ… ai cứu mẹ tôi với… có ai cứu mẹ tôi với…

Cái cảnh Viễn đ.â.m chết mẹ mình, hàng xóm có mặt ở đó ai ai cũng chứng kiến hết cả. Chỉ là họ không hiểu cho lắm, lúc đ.â.m thì nhiệt tình biết bao, mà mới có mấy giây đâu lại lật mặt như lật bánh tráng vậy. Mà lạ là anh lại không bỏ chạy, chỉ ngồi đó ôm lấy mẹ anh mà gào khóc cho đến khi cảnh sát đến tóm. Những lời bàn tán lại được đưa đi khắp xóm, khắp ngỏ. Có phải chăng tên Viễn này đã bị ngáo đá gì rồi đây, hay lại là chuyện tâm linh liên quan đến bộ xương dưới mộ?


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner