03
Lần nữa gặp lại Tạ Đình Hạc là trong đám cưới của một người bạn.
Không biết là vô tình hay cố ý, tôi và anh ấy được sắp xếp ngồi chung một bàn. Sau khi trò chuyện với cô dâu một lát, tôi định ngồi xuống thì phát hiện chỉ còn lại chỗ đối diện Tạ Đình Hạc.
Tôi không nói gì, ngồi xuống rồi tán gẫu vài câu với những người quen biết trên bàn. Sau đó, dưới sự giới thiệu của anh trai, tôi làm quen với những người khác trong bàn tiệc.
Trác Sâm ngồi bên trái tôi, nhịn không được nháy mắt ra hiệu, ghé sát thì thầm:
“Ngồi chung bàn với người yêu cũ mà cậu nhớ mãi không quên này.”
Tôi cười mỉm, gót giày cao gót giẫm mạnh lên chân anh ta:
“Câm miệng.”
Trác Sâm nhăn mặt đau đớn nhưng vẫn không biết sợ, tiếp tục đùa giỡn:
“Không thoải mái à? Nếu cần giúp đỡ thì cứ bảo tớ, dù sao cậu cũng là ‘cây tiền’ của tớ, chỉ cần cậu lên
tiếng, tớ chắc chắn sẽ giúp!”
Tôi càng dùng sức, nụ cười trên mặt Trác Sâm cứng đờ, làm động tác kéo khóa miệng.
Lúc này tôi mới thả anh ta ra, vừa ngẩng lên đã chạm phải ánh mắt của Tạ Đình Hạc. Tôi hơi ngẩn người, nhưng không né tránh, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, vô cùng lịch sự.
Tạ Đình Hạc không nói gì, người đàn ông ngồi cạnh anh – Lệ Thừa Trạch – dường như nhận ra điều gì đó, mở miệng hỏi:
“Cô Lộ và Đình Hạc quen nhau sao?”
Hầu hết những người ở bàn này đều biết tôi và Tạ Đình Hạc từng có vài năm bên nhau, chỉ là không ai chủ động nhắc đến.
Bây giờ có người đề cập, những người khác mặt ngoài bình tĩnh uống rượu, nhưng ánh mắt lại đầy ý vị
hóng hớt.
Tôi hơi gật đầu, giữ nguyên vẻ mặt điềm nhiên:
“Biết chứ, trước đây Tạ tiên sinh từng là gia sư của tôi.”
Ánh mắt của Tạ Đình Hạc sâu thẳm, tôi không thể đoán ra anh đang nghĩ gì.
Tôi mỉm cười nâng ly:
“Nghe nói bây giờ Tạ tiên sinh phát triển rất tốt, tôi vẫn chưa kịp chúc mừng. Chúc mừng anh.”
Uống một ngụm rượu xong, tôi không nhìn anh nữa.
Trác Sâm huých vào tay tôi, ánh mắt kỳ quái:
“Giả vờ xa cách hay là thực sự buông bỏ rồi?”
Tâm trạng tôi rất tốt:
“Cậu đoán xem?”
Trác Sâm “chậc” một tiếng:
“Được thôi, cứ làm bộ đi. Rồi sẽ có lúc cậu khóc cho xem.”
Tôi lườm anh ta một cái, lười đáp lời.
Đúng lúc đó, lễ cưới chính thức bắt đầu. Cánh cửa lớn từ từ mở ra, cô dâu từ từ bước vào, từng bước một tiến về phía chú rể.
Trác Sâm lại đụng tôi:
“Cậu nhìn đi, từ đồng phục học sinh đến váy cưới, có cảm động không?”
Tôi đổi chủ đề:
“Cậu nói xem, tại sao trong đám cưới lúc nào cũng là cô dâu tiến về phía chú rể? Tại sao không thể là chú rể tiến về phía cô dâu?”
Trác Sâm nhất thời nghẹn lời, sau đó như nghĩ ra điều gì đó, bật cười:
“Vậy cậu cố gắng lên, sau này hãy thay đổi điều đó. Trong đám cưới của cậu, để chú rể là người bước vào.”
Tôi cười khẽ, không nói gì thêm mà tập trung nhìn lên sân khấu.
Khi cô dâu chú rể nói “Tôi đồng ý”, tôi vô thức quay đầu nhìn Tạ Đình Hạc.
Đúng lúc đó, anh cũng đang nhìn tôi. Ánh mắt giao nhau, anh khẽ mỉm cười, nụ cười nhạt như có như
không. Tôi ngẩn người, rất nhanh liền dời mắt đi.
04
Sau lễ cưới là tiệc rượu, cả bàn đều là bạn bè thân thiết, không có nhiều câu nệ, ai cũng uống nhiều hơn một chút.
Từ phòng vệ sinh đi ra, tôi định chào anh trai rồi về trước, đi qua khúc cua lại nhìn thấy một người đang
đứng bên cửa sổ hút thuốc.
Ánh đèn rọi lên đường nét khuôn mặt anh, lông mày sắc nét ẩn hiện trong làn khói thuốc, tăng thêm vài
phần mơ hồ.
Dường như cảm nhận được bước chân tôi, Tạ Đình Hạc chậm rãi ngẩng đầu. Nhìn thấy tôi, anh theo phản xạ dập tắt điếu thuốc.
Tôi và anh im lặng nhìn nhau.
Hai giây sau, anh bước đến gần, giọng nói có chút khàn khàn nhưng vẫn ôn nhu:
“Nhan Nhan.”
Tôi quan sát anh. Không còn là bộ đồ đơn giản của vài ngày trước, giờ đây anh mặc một bộ vest tối màu được cắt may tỉ mỉ, cà vạt ngay ngắn, dáng vẻ nghiêm túc, khí chất quý phái.
Ánh mắt tôi lướt qua cổ tay áo của anh, khẽ nhếch môi:
“Tạ tiên sinh.”
Anh định nói gì đó thì một bóng dáng nhỏ nhắn chạy tới:
“Anh Hạc, anh ở đây à, anh trai em bảo…”
Nhìn thấy tôi, cô ấy hơi sững lại, theo phản xạ liếc nhìn Tạ Đình Hạc, sau đó lại nhìn tôi, đôi mắt sáng lên:
“Nhan Nhan!”
Tôi nhướng mày: