Advertise here
Chồng Già Vợ Trẻ

Chương 43



43. – Chung Dương, sao anh đối xử như vậy với em?

– Phiền cậu giúp tôi!

– Dả? Vâng… vâng ạ.

Cậu nhân viên có chút ngây người hoang mang nhưng rồi cũng gật đầu lia lịa đồng ý. Chung Dương không hề đoái hoài đến Thanh Nhã, anh trực tiếp sải bước đi thẳng ra xe taxi. Mặt mũi Thanh Nhã ngay lập tức sa sầm. Chị ta nghiến răng ken két giãy đành đạch, hai mắt trừng lên gân cổ hét lớn.

– Chung Dương…

Một cái quay đầu cũng chẳng có, cứ thế anh mở cửa ngồi vào trong xe, Thanh Nhã uất ức tới nỗi gần như sắp khóc. Cậu nhân viên dè dặt bước lại nho nhã hỏi.

– Quý khách…

– Cút đi.

Thanh Nhã quay sang nổi sùng trút giận, tiếng quát chua ngoa từ miệng chị ta thốt lên khiến cho cậu nhân viên giật mình khựng cứng tại chỗ. Gương mặt ngờ nghệch chẳng hiểu chuyện gì. Còn Thanh Nhã chả thèm bận tâm hầm hầm sải bước lộc cộc bỏ đi ra ngoài xe.
Chị ta càng bực khi bản thân không được ngồi chung xe với Chung Dương căn bản anh chỉ muốn đi riêng với vợ, nhìn thấy mặt chị Đình Huệ và Mận tâm trạng Thanh Nhã khó chịu gấp bội lườm nguýt, vùng vằng ngồi vào trong xe, miệng chị ta hằn học lèm bèm mắng.

– Đúng là chướng mắt! Tại sao phải ngồi với bọn hèn mọn như vậy chứ? Điên hết cả người.

Mận ngồi ghế sau nghe thấy, thì chau mày không hề nể nang thẳng thừng lên tiếng đáp trả lại!

– Nếu cô Thanh Nhã cảm thấy chướng mắt thì có thể ngồi xe khác ra sân bay, xe này là của chị Huệ gọi và tiền là cậu Dương trả, không phải của cô Nhã nên cô không có quyền.

Thanh Nhã ngồi ở ghế trước tức khắc quay ngoắt ra sau dùng ánh mắt như dao găm liếc lườm gằn giọng.

– Con kia! Mày mới có tí tuổi đã miệng lưỡi xấc xược, ăn nói mất dạy rồi, mẹ mày không dạy mày phép lịch sự hả?

– Có ạ, nhưng mà mẹ em bảo rằng, mấy thứ lịch sự, tử tế chỉ nên dành cho người biết điều thôi. Còn cái loại không ra gì đối xử chỉ tổ phí công.

– Mày…

– Thôi! Thôi Thanh Nhã à, em dầu sao cũng là người lớn thì nhịn một chút đi, nếu như em cảm thấy không thoải mái thì chị gọi xe khác cho em đi.

Chị Đình Huệ vội vàng lên tiếng ngăn cuộc cãi nhau chuẩn bị nổ ra! Dù gì cũng đang trong trên xe người ta cãi cọ ầm ĩ không hay phỏng chừng còn bị bác tài đuổi xuống ấy chứ.

Thanh Nhã nghe vậy cố gắng nén giận nhanh chóng nghiêm chỉnh trở lại dáng ngồi ngay ngắn. Chị ta bĩu môi khinh khỉnh đáp.

– Tôi chẳng dư thời gian chờ xe khác, đi lẹ đi, tôi đang rất mệt trong người.

Chị Đình Huệ im lặng, cũng không muốn tiếp tục đôi co. Bác tài ngồi kế bên dường như cũng không thể chịu nổi tính khí đỏng đảnh của Thanh niên, bác nhìn qua ồm ồm giọng đáp.

– Cái gì cũng phải từ từ cô à, từ khách sạn ra tới sân bay mất tầm 15 phút, chưa tính kẹt xe! Vả lại người làm mất thời gian nhất chính là cô đấy.

Thanh Nhã xanh mặt, vừa xấu hổ vừa cứng họng, hàng ghế sau Mận và chị Đình Huệ hả hê cười rất vui, Thanh Nhã càng thêm phần sượng sùng, chị ta gắt gỏng nhảy dựng lên.

– Ông dám nói thế với khách hàng hả? Ông có tinh là tôi khiếu nại ông không?

Bác tài thái độ vô cùng dửng dưng, bác khởi động xe lái đi, bật cười trào phúng.

– Tùy cô.

– Ông…

Mận nén lại tốt bụng nhắc nhở: – Nếu cô Nhã không muốn bị bác tài thả xuống xe thì không nên nói nhiều, chỗ này phải đặt xe thì mới có, cô Nhã mà ra sân bay muộn, thì cũng không ai đợi cô đâu.

Thanh Nhã cắn răng, chị ta trong lòng kỳ thực cũng sợ bị bỏ rơi nên chẳng dám nhiều lời! Tuy nhiên thái độ vẫn vô cùng hằm hằm, bực dọc nghiêng đầu tựa vào cửa kính, ngắm nhìn khung hình ở bên ngoài. Nguyên quãng đường đi không thấy chị ta mở miệng nói một câu, lúc đến sân bay cũng thế. Hoàn toàn đều im thin thít.

***

Lúc bay vào lại, hạ cánh bầu trời cũng sập tối. Chung Dương trông thấy mọi người có vẻ mệt liền gọi xe để họ về nhà trước, còn anh sẽ cùng Kiều Chi đi sau, bởi anh có gửi xe riêng trong này.

Mận đeo balo phụng phịu hỏi: – Cậu mợ về sau ạ?

– Ừm, cậu mợ sẽ vào trong bệnh viện luôn, em về nhà trước nghỉ ngơi đi, chắc dì Ba đang trông ngóng ở nhà đấy.

– Vâng ạ.

– Chị Đình Huệ cũng về nghỉ ngơi đi, nếu mệt quá thì mai tôi cho chị nghỉ phép một ngày, dưỡng sức khỏe rồi đi làm.

Chị Đình Huệ bật cười xua tay khéo léo từ chối:

– Ôi, có mệt gì đâu cậu Dương. Dầu gì chuyến đi này cậu cũng biến thành như buổi du lịch rồi, toàn chơi! Ngày mai tôi sẽ đi làm đúng giờ, cậu yên tâm tôi khỏe như trâu ấy.

Chung Dương cười gật đầu: – Vậy ngày mai gặp lại.

– Vâng, thế xin phép tôi và Mận về trước, cậu Dương lái xe đi đường cẩn thận nhé?

– Cảm ơn chị!

Chị Đình Huệ quay sang mỉm cười với Kiều Chi, thân thiện chào: – Chị về trước nhé Chi Chi.

– Dạ.

Mận cũng hí ha hí hửng vẫy tay: – Em chào cậu mợ ạ.

Kiều Chi ngọt ngào vẫy tay tạm biệt lại, chị Đình Huệ và Mận đã đi khỏi nhưng Thanh Nhã từ nãy đến giờ vẫn không chịu đi, chị ta đứng lì ra như đợi cơ hội nói chuyện với Chung Dương. Chung Dương nhướng mày hờ hững lên tiếng.

– Cô không về?

– Dương à, em có chuyện muốn nói với anh.

Nét mặt Thanh Nhã lúc này vô cùng tiều tụy, nhưng Chung Dương lại hết sức lạnh nhạt, phớt lờ, một chút động lòng cũng chả có, anh điềm nhiên đáp:

– Ngày mai đến xưởng tôi sẽ giải quyết vấn đề riêng của cô còn bây giờ mau về đi, tôi rất bận không rảnh thời gian.

Dứt lời Chung Dương quay qua ôn hòa nhìn Kiều Chi thái độ ngay lập tức khác hẳn, đáy mắt thâm tình đong đầy sự cưng chiều, dịu dàng. Một tay ôm eo cô, tay còn lại thì cẩn thận kéo hành lý và những túi.

– Đi thôi em, anh đưa em đi thăm bố.

– Dạ!

Hai người thong thả xoay người đi khuất, Thanh Nhã vẫn đứng im như trời trồng nhìn Chung Dương và Kiều Chi vui vẻ hạnh phúc mà chị ta hận! Bàn tay bất giác siết chặt! Tức đến mức cổ họng nghẹn ứ, nhưng cũng chẳng thể làm được gì. Thanh Nhã ước ao vị trí cùng sánh vai cười cười, nói nói bên Chung Dương là mình chứ không phải con nhỏ Kiều Chi từ trên trời rơi xuống. Nó dựa vào cái gì mà chỉ mới xuất hiện đã thu hút bao nhiêu sự chú ý. Được ông bà Lý thương yêu nay lại đến Chung Dương hết mực chiều chuộng mà đáng lẽ người đó phải là chị ta.
Bởi vì Chung Dương chị ta đã để mắt trước, không có lý nào Thanh Nhã chịu nhường vị trí của mình cho kẻ khác, đồ chị ta thích, nhất định chị ta sẽ thủ đoạn đoạt lại bằng mọi giá. Nếu đã không có được thì hủy hoại nó.

Thanh Nhã nhếch mép cười nham hiểm, xong cũng quay người đi ra xe taxi về nhà.

***

Phía Chung Dương, Kiều Chi! Ngồi trong xe cô quay sang hỏi.

– Giờ vào viện thật ạ?

Lý do Kiều Chi hỏi cũng tại cô thấy Chung Dương có đôi chút hơi mệt mỏi! Nếu đã vậy sao không lái xe đi thẳng về nhà nghỉ? Chuyện thăm bố thì mai vô cũng được. Bố cô dù gì cũng không hà khắc mấy chuyện này. Chung Dương vừa lái xe vừa cười cười đáp.

– Anh muốn vào thăm bố sẵn anh gửi quà cho bố và thím Chín luôn.

– Hả? Chú cũng mua ạ? Chú mua hồi nào?

– Ừm, anh mua đồ tẩm bổ, lúc đi gặp khách thấy liền nhớ đến bố và thím Chín nên anh đã mua.

Kiều Chi im lặng, cảm động khi Chung Dương không chỉ nghĩ đến bố cô mà cả thím Chín nữa. Hóa ra mấy túi đồ lỉnh kỉnh anh xách theo là quà cho nhà cô? Mà thực ra Kiều Chi cũng đã mua quà rồi, cô mua cho cả hai bên gia đình, tiền dĩ nhiên từ túi cô. Từ hôm Kiều Chi bước chân vào nhà họ Lý làm dâu, những thứ lặt vặt cô sài toàn là tiền tiết kiệm của cô. Thật ra mẹ và bố chồng vẫn cho cơ mà Kiều Chi ngại nên cứ cất vô tủ không dám tiêu.

Thấy Kiều Chi bỗng dưng im lặng Chung Dương đảo mắt nhìn. Anh nhẹ giọng hỏi.

– Sao vậy em? Có chuyện gì hả?
– Em… cảm ơn Chú.
– Sao lại cảm ơn anh hửm?
– Cảm ơn gì đã nghĩ cho gia đình em.

Chung Dương cười lớn, anh duỗi tay xoa đầu cô một cái rồi tiếp tục trở lại tập trung lái xe, anh nói.

– Đều là người nhà hết em khách sáo gì chứ? Bố em cũng như bố anh, huống hồ bố cực khổ mới nuôi dạy em khôn lớn, bây giờ em chấp nhận gả cho anh, anh đâu thể nào lấy không? Công ơn này anh đền đáp cả đời không hết.

Kiều Chi che miệng bụm môi cười: – Chú thật sến!

Chung Dương cũng cảm nhận vậy, không biết từ khi nào anh thay đổi nhiều lắm. Biết nghĩ cho người khác hơn, cách sống cũng thay đổi rõ rệt, chắc có lẽ nhờ tác động từ Kiều Chi. Nhờ cưới vợ trẻ nên cũng phải thay đổi chăng?

Đột nhiên Kiều Chi sực nhớ liền gấp gấp cất giọng: – Bố mẹ có biết chung ta vào bệnh viện không?

Chung Dương gật gật, nửa thật nửa đùa chọc ghẹo:

– Có, bố mẹ cũng dặn anh vào viện thăm bố vợ trước rồi về nhà! Còn bảo, có cưới được vợ hay không là coi biểu hiện ở anh, bố mẹ giúp được bấy nhiêu thôi nếu chẳng may vụt mất vợ thì anh ra khỏi nhà.

Kiều Chi nghe xong ngặt nghẽo ôm bụng cười to, lại rất thật lòng mà đáp: – Nếu chú ra khỏi nhà, chú qua nhà em, em nuôi chú.

– Em không chê sao?

Gò má Kiều Chi hây hây đỏ lắc lắc đầu: – Không chê.

Kỳ thực Chung Dương càng nhìn lại càng yêu, bởi vì lúc này Kiều Chi đang rất thật tâm. Từ gương mặt tới ánh mắt không hề lấp liếm giả tạo. Nó vừa chân thật lại vừa hồn nhiên khiến anh chỉ muốn giữ chặt cả đời này.

Trong lòng Chung Dương hạnh phúc vô bờ bến, anh phối hợp trả lời: – Được, lúc đó anh sẽ chạy sang nhà em, ăn vạ em, em nhớ không được đuổi anh.

– Em sẽ không đuổi.

– Ngoắt ngoéo nào.

Dứt lời, Chung Dương duỗi tay đưa về phía cô. Kiều Chi hơi nghiêng người nhìn nhưng rồi cũng dịu dàng làm theo. Chậm rãi ngoắt vào ngón tay kia. Chung Dương hài lòng, lại để ý trên bàn tay trắng trẻo đang đeo chiếc nhẫn lấp lánh khiến anh càng vui thêm.

Minh chứng Kiều Chi đã thuộc về anh.

***

Chạy một đoạn đường cuối cùng cũng tới bệnh viện, gửi xe xong, Chung Dương mở cốp lấy những túi đồ rồi cùng Kiều Chi đi lên!

Lúc đẩy cửa bước vào liền thấy thím Chín đang gọt hoa quả cho bố ăn. Kiều Chi hí hửng gọi.

– Bố, thím Chín.

Thím Chín vội dừng động tác đứng dậy quay đầu, thím Chín cười đến xán lạn: – Ôi trời, hai đứa về rồi đấy hử?

– Vâng.

Kiều Chi chạy lại nhào vào lòng thím Chín nũng nịu:

– Nhớ thím và bố quá chừng luôn.

– Thím cũng nhớ con.

Chung Dương cẩn thận đặt túi lớn túi bé xuống bàn đi đến cúi đầu lễ phép thưa.

– Dạ con chào bố và thím Chín!

Ông Hà mặt mày tươi tắn: – Ừ, đi đường mệt không con? Sao không về thẳng nhà nghỉ ngơi, mai vào với bố cũng được.

– Tụi con nhớ bố nên vào thắm, với lại con và Chi Chi có mua quà cho bố và thím Chín sẵn mang vào luôn ạ.

– Vô thăm là được rồi quà cáp làm gì?

– Phải đấy, gặp hai đứa thím và ông Hà vui rồi.

– Dạ là đồ tẩm bổ cho thím Chín và bố ạ, thím nhận cho vợ chồng con vui.

Thím Chín nhìn thế nào cũng vô cùng vừa ý Chung Dương, chẳng phải vì nhà anh giàu, mà vì cách sống tử tế, cách đối nhân xử thế, cách hiểu chuyện, cư xử nhã nhặn lịch sự. Phải công nhận một điều nhà họ Lý dạy con rất chuẩn. Thím Chín nhìn đồng hồ quan tâm hỏi han.

– Hai đứa đã ăn cơm tối chưa?

Chung Dương cũng không giấu giếm, anh lắc đầu:

– Dạ tụi con vẫn chưa ạ!
– Thế để thím về nhà nấu mang vào.
– Dạ thôi, tụi con định ăn cơm trong viện luôn, thím ở lại chơi đừng về ạ.

Kiều Chi ngẩng đầu gật gù: – Cơm trong bệnh viện cũng ngon lắm.

– Vậy để thím xuống xem còn những gì.
– Con đi cùng với ạ.
– Được.

Kiều Chi nhìn sang Chung Dương: – Chú ở đây cùng bố nhé, em đi với thím Chín.

– Ừm.

Sau khi hai người phụ nữ đi khuất ông Hà cẩn thận nhìn Chung Dương.

– Mệt hả con?
– Dạ không ạ.

Ông Hà nhích người xởi lởi vỗ tay xuống giường, ông trầm giọng bảo: – Mệt thì lên giường nằm cùng bố đi, giường rộng hai người nằm vẫn đủ.

– Con không sao đâu ạ, bố cứ nghỉ đi.

– Chợp mắt một chút cho khỏe, lát còn về, bố thấy con dường như đang rất mệt, mau lên đây nằm với bố.

Ông Hà thái độ vô cùng kiên định vỗ vào chỗ kế bên, Chung Dương sau một hồi đắn đo cũng đi lại leo lên. Đúng là đủ cho hai người nằm thật. Chắc có lẽ bố Kiều Chi vóc dáng nhỏ nên khi Chung Dương lên liền vừa đủ luôn.

Ông Hà khe khẽ vỗ nhẹ lên người Chung Dương như ru ngủ, động tác hết sức ân cần. Chung Dương định nằm cho bố vui nhưng nào ngờ ngủ thật, còn ngủ rất say.

***

Lúc ông bà Lý vô thăm nhìn thấy cảnh đấy trợn mắt tá hỏa, nói không nên lời. Kiều Chi đang ngồi ăn cơm liền đứng dậy.

– Bố mẹ.

– Ôi trời Chi Chi, Chung Dương đang làm cái gì đấy?

– Dạ chú Dương đang ngủ ạ.

Bà Lý lật đật bước lại, ngại ngùng mà lên tiếng: – Ôi anh sui…

Ông Hà vội ra hiệu, ông cười cười: – Không sao đâu, thằng bé mệt nên nghỉ một chút. chị Lý cứ để Chung Dương ngủ.

Ông bà Lý thật sự chỉ biết vỗ trán thở dài. Nhìn con trai say giấc tay ôm chặt bố vợ đằm thắm ngủ vô cùng ngon, hệt như cặp tình nhân, có chiếc giường cũng leo lên tranh với bố Chi Chi nữa.

Kiều Chi ở bên khẽ giọng:

– Dạ Chung Dương mệt thật ạ, bố bảo cứ để anh ngủ.

Bà Lý áy náy gật gật đầu, ông Lý khều khều cánh tay vợ có chút ghen tị khẽ hỏi:

– Con trai tôi đấy hả bà? Nó còn chưa bao giờ ôm tôi ngủ ngon như vậy! Đúng là gả đi rồi liền thành con nhà người ta luôn.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner