65. Càng nghe anh ta càng bị mê hoặc, gương mặt ranh mãnh gian xảo nhìn chằm chằm Thanh Nhã, tự dưng cũng không còn cảm thấy sợ hãi vết thương kia, anh ra dứt khoát đồng ý.
– Được, khi nào cần thì gọi cho tội.
Thanh Nhã cười nhếch môi gật nhẹ đầu. Cuộc giao dịch giữa hai người cũng nhanh chóng kết thúc, anh ta rấp rẻng rời khỏi khu nhà hoang.
Thoáng một cái chỉ còn Thanh Nhã và Kiều Chi đang còn ngất xỉu nằm im lìm dưới nền đất. Thanh nhã liếc nhìn xung quanh trông thấy một khúc gỗ lớn liền kéo lại làm ghế ngồi, ánh mắt dữ tợn, tà ác nhìn Kiều Chi chằm chằm, dáng vẻ hiện tại của chị ta không khác gì đang lăm le con mồi, sơ hở một chút là nhảy bổ vào ăn thịt ngay. Thanh nhã thong thả lấy một con dao đã chuẩn bị sẵn và chiếc di động mới ra cẩn thận lắp SIM khởi động máy, xong xuôi chị ta liền chụp vài bức hình chật vật đáng thương của Kiều Chi lưu lại, ngắm nghía hình ảnh mà miệng cười lớn sảng khoái, lầm bầm.
– Kiều Chi à, mày cũng không ngờ có ngày thảm hại như vậy đúng không? Vốn dĩ ngay từ đầu nếu mày biết thân biết phận một chút thì đâu đến nổi. Là mày cố tình nhảy vào cướp anh Dương của tao thì bây giờ đừng hỏi vì sao tao lại ác độc! Chung Dương mãi mãi là của tao, danh phận dâu nhà họ Lý cũng là của tao.
Thanh Nhã nghiến răng ken két, bàn tay siết chặt di động, lửa hận trên người chị ta cơ hồ như muốn bốc hỏa. Thanh Nhã ngẫm ngợi một lúc thì bấm một dãy số để gọi, rất nhanh đã có người nghe, giọng điệu lo lắng sốt sắng gặng hỏi.
– Alo! Chị đang ở đâu? Tại sao lại rời bệnh viện?
Thanh nhã hờ hững ngắm con d.a.o nhọn hoắt trong tay, hời hợt đáp: – Không cần lo, sức khỏe của tao đã tốt không cần ở lại bệnh viện.
– Vậy chị đang ở đâu? Rốt cuộc chị muốn làm cái gì nữa thế?
– Muốn biết thì tới đây đi, tao đưa địa chỉ, nhưng nhớ kỹ mày nên đi một mình.
Dứt lời, Thanh Nhã liền gửi định vị, vị trí chỗ mình cho Thanh Tùng. Chị ta biết chắc Thanh Tùng chỉ tới một mình nên rất an tâm. Vân vê con d.a.o trong tay một hồi thì Kiều Chi cũng có dấu hiệu tỉnh lại, cô ú ớ nhăn mày vì cơn đau ập tới, mơ màng mở mắt, ở phía trước loáng thoáng là một bóng người, phần do đâu, do mệt nên Kiều Chi chưa thể hoàn toàn tỉnh táo cho đến khi nghe giọng nói vang lên.
– Mày tỉnh rồi à?
Kiều Chi nhíu mày bất chợt mở mắt thì phát hiện tay và chân đều đã bị trói chặt, nhưng mà điều khiến Kiều Chi hoảng sợ lại chính là gương mặt Thanh Nhã lúc này, cô không kìm được phải thốt lên.
– Thanh… Thanh Nhã? Mặt của chị…
– Sao? Sợ hả? Có gì phải sợ chỉ là vài vết thương thôi mà, mày làm gì phải co rúm lại thế.
Kiều Chi khó khăn nuốt nước miếng, bữa trước cô vô tình nghe Mận loáng thoáng nhắc tới chuyện Thanh Nhã bị người ta đến đánh ghen, không ngờ người kia xuống tay mạnh vậy sao? Gần như hủy hoại cả khuôn mặt chị ta. Kiều Chi muốn ngồi dậy nhưng cơ bản không thể, cô nhìn ngó xung quanh một lượt, kỳ thực nơi này quá lạ lẫm, lại hoang vu. Tứ phía chỉ nghe toàn tiếng côn trùng kêu, cô biết chị ta lôi mình đến đây chắc hẳn là không tốt lành gì, Kiều Chi thầm hít thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, áp chế nỗi sợ hỏi.
– Chị… muốn làm gì?
Thanh Nhã bật cười: – Hỏi hay lắm, mày vẫn còn giữ bình tĩnh được nữa à? Tao còn tưởng mày phải khóc lóc thảm thiết gọi người cứu.
Kiều Chi điềm tĩnh đáp: – Nếu chị đã bắt tôi tới chỗ này thì hẳn quanh khu này chẳng có ai cả, dù tôi có khóc kêu la khan cả cổ thì cũng bằng thừa thôi.
– Thông minh, nhưng một lúc nữa mày cũng sẽ khóc lóc thảm thiết thôi. Tao thật sự muốn nhìn cảnh mày chật vật đau khổ van xin lắm Kiều Chi à.
– Thanh Nhã, chị muốn dùng cách này để xoa dịu nổi đau, mất mát trong lòng chị hả? Nếu vậy thì lầm rồi, tôi chỉ thấy chị đáng thương hơn thôi. Thay vì chị dành cả đời để mong người khác bất hạnh khổ sở thì hãy tự tìm cách làm bản thân hạnh phúc đi.
Thanh nhã nghe xong liền đứng bật dậy tiến tới chỗ Kiều Chi, động tác thô bạo nắm tóc cô kéo mạnh dậy vung tay tát vào mặt cô một cái rất đau, âm thanh vang dội.
“Bốp!”
Cả người Kiều Chi tiếp tục ngã ra đất, dù đau nhưng Kiều Chi vẫn không la không khóc, Thanh nhã chỉ tay đay nghiến.
– Mày thì biết cái gì chứ? Cuộc đời của tao thành ra thế này là do mày xuất hiện.
– Chị sai rồi, dù tôi không xuất hiện thì chị có dám chắc chắn bản thân sẽ hạnh phúc? Chị bắt bóc tôi vì anh Dương phải không? Chị nghĩ làm vậy anh ấy sẽ yêu chị hả?
– Phải, chỉ cần mày biến mất anh Dương sẽ là của tao nghe rõ chưa.
– Chung Dương sẽ không bao giờ yêu chị.
Nghe những lời đinh ninh từ miệng Kiều Chi thì càng khiến Thanh Nhã điên lên, chị ta tiếp tục nắm lấy tóc Kiều Chi giật mạnh, điên cuồng tát vào mặt cô.
“Bốp! Bốp!”
– Mày còn già mồm à? Tao đánh mày c.h.ế.t.
Thanh nhã liên tục tát vào mặt Kiều Chi, cảnh tượng không khác gì lúc chị ta bị đánh ghen, cũng bị người phụ nữ kia nhẫn tâm đánh rất đau rất mạnh, hình ảnh đó lại hiện hữu trong đầu. Chẳng mấy chốc khóe môi của Kiều Chi chảy đầy máu, gương mặt đỏ bừng sưng tấy, Kiều Chi cắn răng chịu trận.
Thanh Nhã thấy cô không van xin thì thêm hận, chị ta đẩy mạnh Kiều Chi ra đất, cúi người nhặt con d.a.o lên trợn mắt hỏi.
– Kiều Chi, tao tặng cho mày vài giấu như trên mặt tao nhỉ? Để mày hiểu cảm giác.
Giây phút Thanh Nhã muốn lao vào cũng may mắn có một người chạy đến ngăn kịp thời, dùng sức cản chị ta lại.
– Thanh Nhã, chị bị điên rồi sao? Chị làm gì thế hả?
– Mày tới rồi đấy hả? Quả nhiên nhanh hơn tao nghĩ nhiều, rành đường có khác nhỉ.
Thanh Tùng quay đầu nhìn xuống cô gái đang chật vật dưới đất, mặt mũi lấm lem vừa dính bụi vừa dính m.á.u. Cậu nhìn mà không khỏi xót. Thanh Tùng kéo chị gái ra quát.
– Chị điên rồi hả? Sao lại bắt người khác tới đây?
Thanh Nhã ung dung cười khẩy: – Tại vì nó cướp đàn ông của tao, nó khiến tao thành ra thế này.
– Chị có thôi đi không? Ai cướp gì của chị, những thứ này vốn dĩ là do chị tự làm, vì sao cứ phải gán ghép bắt người ta chịu chung. Cuộc đời của chị là do chị tự làm rõ chưa, chị tỉnh táo lại đi.
– Thanh Tùng, mày là em của tao tại sao cứ đi bênh vực người ngoài hả? Chính nó đã cướp Chung Dương của tao.
Thanh Nhã vừa nói vừa quơ con d.a.o trong tay loạn xạ. Thanh Tùng sợ chị gái mất bình tĩnh sẽ làm ra chuyện nguy hiểm liền thấp giọng.
– Trước mắt chị bình tĩnh trước đi.
– Tao không bình tĩnh được. Tao phải hủy hoại nó y như tao, mặt của tao đã xấu rồi, tao muốn nó phải xấu hơn tao để coi Anh Dương còn say đắm yêu nó nữa không?
Thanh Tùng thật sự muốn quát vào mặt chị gái giúp chị ta tỉnh ngộ nhưng lại không dám manh động, lúc thấy Thanh Nhã định ra tay thật, Thanh Tùng vội vàng ngăn cản.
– Đừng!
– Mày muốn giúp nó?
– Không phải, những chuyện máu me này chị đừng có làm, để tôi.
Thanh Nhã ngẩng mặt nhìn, sau đó nở nụ cười man rợ: – Mày chịu giúp tao rồi sao?
– Ừ, chị đưa con d.a.o đây.
Thanh Nhã ban đầu còn hồ nghi nhưng sau một lúc cũng chậm rãi buông con d.a.o đưa cho Thanh Tùng, cầm lấy con d.a.o cậu thở phào. Liền nghe Thanh Nhã nói tiếp.
– Mày là em tao thì phải giúp tao chuyện này nghe chưa? Tao chỉ tin tưởng mỗi mình mày thôi, chả nhẽ mày không muốn tao hạnh phúc.
– Biết rồi!
Thanh Nhã lại càng vui mừng, bộ dạng điên cuồng vừa rồi cũng dần dần biến mất, chị ta vội vuốt lại tóc tai cho chỉnh chu đáp.
– Mấy ngày này mày phải canh chừng nó, tao còn chưa gả vào nhà họ Lý thì mày tuyệt đối không được thả nó đi.
Thanh Tùng ngẫm ngợi ít phút thì gật đầu: – Ừ.
Thanh Nhã nghênh ngang tỏ vẻ đắc thắng nhìn Kiều Chi. Cô lúc này mặt rất đau, cơ miệng cũng chả muốn hoạt động nên căn bản không đôi co, Kiều Chi giương mắt nhìn lại, trong đôi mắt to tròn kia vẫn là sự kiên cường.
Thanh Nhã cảm thấy yêu đời trở lại, chị ta cẩn thận quấn khăn che mặt chuẩn bị rời đi, Thanh Tùng liền giữ hỏi.
– Chị lại đi đâu?
– Dĩ nhiên là về nhà họ Lý, còn vài ngày nữa là buổi lễ tổ chức, vị trí đó là dành cho tao. Con nhỏ này bây giờ tao giao cho mày, nếu mày thích có thể tùy ý làm gì thì làm, dù gì thì nó rất xinh.
Thanh Tùng cảm giác kinh tởm bởi những lời chị gái vừa nói! Đang định đáp trả thì đã bị Thanh Nhã dứt khoát gạt tay ra hiên ngang mà bước đi, cậu định chạy theo can ngăn, nhưng nghĩ lại không thể bỏ cô gái kia trơ trọi, Thanh Tùng đành trơ mắt nhìn chị gái đi khuất. Sau khi bóng người Thanh Nhã dần dần biến mất cậu nhanh chóng trở lại ngồi xổm nhìn Kiều Chi.
Kiều Chi dè chừng nhìn người con trai, lúc thấy cậu ta đưa con d.a.o về phía mình thì lùi lại. Động tác nơi tay của Thanh Tùng tức khắc khựng lại, cậu nhướng mi mắt thấp giọng nói.
– Đừng sợ, tôi không làm gì cô đâu, tôi tháo dây trói.
Nghe người đó nói như vậy Kiều Chi mới nhẹ nhõm một tí, nhưng vẫn hết sức cảnh giác. Thanh Tùng từ từ tiến lại dùng d.a.o cắt dây trói.
– Tôi xin lỗi!
Thanh Tùng lên tiếng. Giờ phút này ngoài câu nói đó ra cậu thực sự không biết phải làm thế nào mới có thể bù đắp lại những hành động tổn thương dã man của chị gái vừa làm. Kiều Chi nghe nhưng không trả lời, đôi mắt to tròn nhìn người con trai chằm chằm lại thấy cậu ta ngẩng mặt khe khẽ bảo.
– Cô nhổ máu trong miệng ra đi.
Kiều Chi mím môi lại ngây ngốc, không nghe theo mà cũng không trả lời.
Thanh Tùng thấy Kiều Chi vừa kiên cường vừa cứng đầu thì nhắc: – Không nuốt được thì đừng cố, nhổ ra đi!
Sau một lúc Kiều Chi mới nghiêng đầu qua một bên nhổ hết ra, nước miếng hòa trong máu đỏ ươm, tanh nồng. Thanh Tùng thở dài, tháo xong dây trói thì lấy khăn tay cẩn thận lau mặt cho Kiều Chi. Cô giật mình nhích người né tránh.
– Tôi lau vết bẩn giúp cô.
Vừa nói động tác chuyển động của Thanh Tùng rất nhẹ nhàng như thể sợ chạm vào vết đau trên mặt cô. Kiều Chi chớp mắt hỏi.
– Anh không tha cho tôi giống như chị của anh đúng không?
– Cô sợ c.h.ế.t sao?
Kiều Chi cảm thấy buồn cười cho câu hỏi? Ai mà chả sợ c.h.ế.t chứ, với Kiều Chi thì càng sợ hãi bởi cô không muốn bỏ bố ở lại một mình càng không muốn phải chia xa với những người cô yêu quý. Thanh Tùng lau xong thì nhìn thẳng vào gương mặt non nớt trước mắt, quả thực Thanh Nhã nói đúng. Cô gái này rất xinh, đôi mắt ngây thơ của con gái mới lớn, tuy mặt mũi đang sưng đỏ nhưng không vì thế mà làm mất đi đường nét đẹp đẽ. Thanh Tùng ngượng nghịu thu tay về, hờ hững đáp.
– Tôi sẽ không g.i.ế.t cô nên không cần lo.
– Nếu anh thực sự là người tốt, vậy anh tha tôi đi đi.
– Bây giờ thì chưa thể.
Kiều Chi nhíu mày hỏi lại: – Tại sao?
Kiều Chi đang rất nôn nóng được trở về nhà. Nếu bố mẹ không thấy cô sẽ lo lắng lắm. Thanh Tùng thấy rõ dáng vẻ bồn chồn của Kiều Chi nhưng tạm thời thì cậu không thể thả đi. Thanh Nhã đã mất bình tĩnh muốn g.i.ế.t người thì cậu sợ một khi trông thấy Kiều Chi xuất hiện chị gái sẽ nổi điên làm điền bậy bạ nữa nên tạm thời cậu sẽ giữ Kiều Chi ở lại, để xem động thái của chị gái trước.
Hơn nữa tình hình lúc này người dễ nguy hiểm nhất chỉ có cô gái này thôi, chứ chị gái cậu muốn bước chân vào nhà giàu như vậy thì ắt hẳn tạm thời không động tay chân làm càn với nhà kia đâu.
Thấy người con trai không đáp Kiều Chi càng lo lắng sốt ruột.
– Tại sao không thả tôi đi?
– Nếu cô muốn giữ m.ạ.n.g sống để quay trở về thì tốt nhất nên ngoan ngoãn.
Kiều Chi nghe thì biết rằng không thể thoát, cô cẩn thận nhẹ nhàng muốn giấu đi cái túi có chứa điện thoại mục đích dùng nó báo tin cho Chung Dương, ai ngờ âm mưu của cô đã bị Thanh Tùng nhìn thấu, cậu vội vàng giật lại, đoạt mất điện thoại của cô lạnh giọng.
– Tạm thời, cô phải nghe lời của tôi.
– Trả điện thoại đây cho tôi.
Thanh Tùng dứt khoát không trả lại! Bởi vì cậu sợ rút dây động rừng kích động Thanh Nhã thì không những một mạng người mà thậm chí nhiều hơn cũng nên, bởi chị gái cậu bây giờ đã điên rồi điên thật rồi…
Kiều Chi uất ức trào nước mắt: – Mấy người thật độc ác, trả điện thoại lại cho tôi.
Thanh Tùng mặc dù vô cùng áy náy nhưng căn bản cậu không thể nào làm khác, cậu phải là người giúp chuyện này kết thúc nhưng không ảnh hưởng bất cứ ai. Tuy sẽ hơi tàn nhẫn với Kiều Chi lúc này cơ mà nó sẽ là điều tốt cho sau này.
– Đi thôi, tôi đưa cô sang nơi khác! Cô yên tâm cô sẽ được về nhà sớm.
Nước mắt Kiều Chi chảy dài trên đôi gò má, ngẩng mặt hỏi: – Có thật không?
– Ừ, đi thôi, ở đây rất nguy hiểm.
Dứt lời Thanh Tùng đứng dậy, Kiều Chi nghe lời cũng lọ mọ đứng lên, nhưng vì chân bị trói dẫn đến hơi tê nên khi vừa đứng dậy cô suýt chút nữa thì ngã ra đất may mắn Thanh Tùng kịp thời giữ lại.
– Tê chân à?
– Một chút!