NGOẠI TRUYỆN 2.
– Được, em đưa anh đi, nào mau ngồi dậy.
Kiều Chi khom lưng đỡ Chung Dương ngồi dậy, chu đáo dìu anh đi vào phòng toilet. Do hạ thân còn đau nên bước chân của anh còn rất chậm chạp nặng nề. Tới nơi Kiều Chi cẩn thận giúp anh kéo quần xuống, động tác hết sức bình thản.
Sợ khiến đôi bên ngại Kiều Chi liền quay sang hướng khác tránh đi. Chung Dương khổ sở đi cho xong, thật sự rất buốt, cảm giác đau nhất là khi tiểu tiện. Kiều Chi đứng ở bên cũng cảm nhận được Chung Dương đang rất chật vật khó khăn, hơi thở khô khốc kìm chế dữ dội, nhìn anh thế này lần sau Kiều Chi không dám sơ ý như vậy nữa.
Cuối cùng cũng xong, Chung Dương thở phào lau mồ hôi trên trán.
– Vợ ơi, anh xong rồi.
– Dạ.
Kiều Chi hoàn hồn giúp Chung Dương kéo quần rửa tay rồi cẩn thận đỡ anh đi ra ngoài giường, đắp chăn cho anh xong cô cười bảo.
– Anh ngủ đi nhé.
– Em không ngủ với anh hả.
Đảo mắt nhìn giường bệnh hơi hẹp Kiều Chi lắc đầu, cô sợ nửa đêm cô xấu tính ngủ lại quấy vô tình đụng chạm vô người của anh thì khổ lắm.
– Không, anh ngủ đi em sẽ ra ghế sofa.
– Anh sẽ ra ghế, em ngủ trên giường đi, trên ghế sẽ không thoải mái.
Kiều Chi phụt cười vội vàng ngăn: – Không cần đâu, anh đang là bệnh nhân mà, ngoan ngủ đi.
Kiều Chi nán lại dỗ dành Chung Dương như một đứa trẻ, cô nhoẻn miệng cười tươi, đã lúc nào rồi còn ga lăng với cô trong khi chân còn đi không nổi? Hơn nữa so sánh giữa hai thân hình thì cô thích hợp nhất nằm trên ghế. Ngồi một lúc Chung Dương cũng vào giấc, gần đây anh lu bu bận bịu chuyện ở xưởng nên hình như khá mệt, ngủ một cái liền rất say.
Kiều Chi thầm thở phào, cúi đầu mệt nhoài xoa bóp phần gáy, che miệng ngáp một cái.
Nhìn đồng hồ đã muộn cô đứng dậy nhẹ nhàng đi lại ghế sofa ngã lưng nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau.
Bố mẹ chồng vào rất sớm. Hôm nay là thứ bảy Kiều Chi được nghỉ học để chuẩn bị cho ngày mai buổi lễ đính hôn diễn ra nên không phải đến trường.
Vì Chung Dương và bố Hà cô nằm cùng một bệnh viện nên nguyên một ngày Kiều Chi không về. Cô ở với bố Hà một lúc lại chạy sang anh. Mà chuyện Chung Dương vào viện lí do gì bố Hà và Thím Chín đều biết.
Hai người chỉ quở trách cô rồi thôi. Khoảng tầm buổi chiều bác sĩ vào kiểm tra lại thì tình hình của anh đã ổn, Chung Dương đã có thể đi lại bình thường, tuy nhiên việc đi vệ sinh của anh vẫn còn khó khăn thậm chí là đau, bác sĩ cũng nói luôn biểu hiện này tầm vài hôm mới hết hoàn toàn do “cậu bé.” đang bị thương.
Chập chững tối Chung Dương xuất viện thì bố Hà cô cũng thế, bố tạm xuất viện để chuẩn bị cho ngày mai tham dự buổi lễ đính hôn của con gái, xong xuôi lại trở vào tiếp tục việc điều trị bệnh. Riêng hôm nay Kiều Chi bà bố trở về nhà cũ.
Hổm rày thím Chín và mẹ chồng cô đã chuẩn bị mọi thứ tươm tất nên khi bước vào nhà cảm giác ấm cúng lại còn rất đẹp. Từ lúc sang nhà họ Lý Kiều Chi không bỏ bê nhà cũ, cô cũng thường dành thời gian về dọn dẹp, lo nhan khói cho mẹ.
Hai bố con cô chậm rãi đi lại bàn thờ thắp cho mẹ một nén nhan. Sau khi cắm nhan xong Kiều Chi lặng lẽ nhìn sang bố, trên gương mặt ông lúc này mang máng nổi buồn có lẽ là đang nhớ mẹ cô? Kiều Chi dìu bố ra ghế ngồi, nghe ông dặn dò thủ thỉ, nhưng Kiều Chi vẫn cảm giác ông có chuyện muốn nói nhưng lại không dám, thấy bố như vậy cô mới hỏi.
– Bố có chuyện gì sao ạ?
Ông Hà cười né tránh lắc đầu: – Không có, con gái đừng lo.
Kiều Chi nghe vậy đành miễn cưỡng gật đầu, nhưng thâm tâm vẫn hoài nghi, chỉ là bố đã không muốn nói ra cô cũng không thể ép buộc.
Nói chuyện thêm một lúc Kiều Chi dìu bố vào buồng nghỉ ngơi xong liền trở ra, trong lòng lâng lâng vì hồi hộp nên cô cũng không thấy buồn ngủ, đứng trước bàn thờ mẹ ruột cô nở nụ cười xinh xắn kể rất nhiều chuyện cho bà nghe. Mất mẹ rất sớm nên để nhớ được hình ảnh của mẹ cô phải thông qua bức di ảnh kia. Kiều Chi đột nhiên cúi đầu sóng mũi cay cay nghẹn ngào tâm trạng buồn buồn tủi thân vì không có mẹ bên cạnh! Ở lại một lúc Kiều Chi tạm biệt mẹ xoay người đi về phòng mình.
Tờ mờ sáng Thím Chín đã qua nhà cô để đặng phụ giúp cô sửa soạn chuẩn bị, thím mặc một chiếc áo dài mới giản dị mà đẹp, thím đi cùng với chị Linh thợ trang điểm. Vừa nhìn thấy Kiều Chi, thím đã kéo tay lo lắng giục.
– Chi Chi à, con ngồi xuống để cái Linh đánh phấn tô môi đi con, kẻo không kịp giờ.
Kiều Chi cười nghiêng ngả, Thím Chín xưa nay mộc mạc nên không biết dùng từ hoa mỹ, mà Kiều Chi nghe cảm thấy vô cùng đáng yêu. Cô ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng rồi ngồi xuống để chị Linh Makeup. Chị Linh makeup rất giỏi hầu như đám tiệc nào cũng có người gọi đến trang điểm lần này được Thím Chín nhờ sang làm giúp cô.
Kiều Chi nhìn Thím Chín tất bật lo quần áo cho bố thì cô lại thương, thực sự thím chỉ là hàng xóm, nhưng lo cho cô không khác gì con ruột ở trong nhà, cũng nhờ có thím Chín mà mấy khoản này hai bố con cô không bị lúng búng. Kiều Chi lặng lẽ nhìn lên bàn thờ mẹ một lúc, khóe môi cong cong mỉm cười nhẹ nhàng lên tiếng gọi.
– Thím Chín.
Thím Chín loay hoay là lại bộ quần áo đáp:
– Hử, thím nghe.
– Hôm nay… thím Chín làm mẹ của con một ngày nha?
Nghe xong đột nhiên thím khựng lại, bàn tay đang cầm chiếc bàn là cũng trở nên cứng ngắc. Thím quay đầu nhìn Kiều Chi khóe mắt tựa hồ xúc động rưng rưng, giọng thím nghẹn lại.
– Chi Chi…
Kiều Chi cười lời thỉnh cầu thật lòng nói với thím Chín:
–Thím làm mẹ của con nha?
Thím Chín gần như vì lời nói của cô nghẹn lại ít phút! Kiều Chi thấy suýt chút nữa là nước mắt thím rơi xuống. Thím nén lại gật gật đầu đồng ý, Kiều Chi híp mắt cười càng tươi tắn. Sau khi makeup thay trang phục xong Kiều Chi lại càng trở nên lộng lẫy, chị Linh cẩn thận cất dụng cụ miệng nói.
– Chúc em trăm năm hạnh phúc nhé Chi Chi.
– Em cảm ơn chị.
Chị Linh cười gật đầu, cầm hộp phấn tỉ mỉ dặm lại cho thím Chín một chút nói.
– Dạ con xong rồi ấy dì.
– Dì cảm ơn con, chiều xong dì sang nhà gởi tiền nha.
– Dạ vâng, dì cứ để khi nào rảnh qua gởi cho mẹ con cũng được, con không lấy vội đâu.
Chị Linh cất nốt hộp phấn sực nhớ ra hỏi: – Chú có makeup không dì Chín?
Thím Chín bật cười xua tay: – Ôi, bố Kiều Chi không thích mấy cái này, ổng không làm đâu.
– Vâng, thế con xin phép về trước nha dì! Do con còn 2 cái hẹn makeup ạ.
– Ừm, dì cảm ơn con nhiều nghe Linh.
– Vâng! Chị về nhé Kiều Chi.
Kiều Chi bước lại lấy một phong bao lì xì từ trong túi mà cô đã chuẩn bị trước đó lễ phép đưa cho chị Linh:
– Em cảm ơn chị Linh nhiều nha.
Chị Linh vui vẻ nhận lấy cảm ơn rồi ra về. Do bận nên chị Linh cũng không thể ở lại! Thím Chín tiễn chị ra tới cổng mới trở vào, nhẹ giọng hỏi.
– Bố con thay đồ xong chưa Chi Chi?
Câu nói của thím vừa dứt bố Hà cũng lọ mò từ trong buồng đi ra, bộ dạng ngượng ngùng, bố bảo.
– Bộ quần áo này tức cười quá bà Chín.
Kiều Chi và Thím Chín nghe xong thì bật cười, bố cô lam lũ nữa đời người, đây là lần đầu ông mặc đồ vest nên không quen cũng đúng, Kiều Chi bước lại xà vào lòng bố đáp.
– Đẹp lắm bố ạ.
– Thật không?
Kiều Chi nhoẻn miệng cười gật đầu, bố Hà híp mắt cười theo, ông ôn nhu xoa đầu cô khen.
– Hôm nay con gái bố rất xinh, xinh như thiên thần! Bà Chín à, hôm nay bà cũng xinh lắm, cảm ơn bà đã qua giúp 2 bố con tôi.