Trong bữa tiệc đính hôn, người vừa trở thành người đứng đầu nhà họ Phó – Phó Dật Thần đã công khai tuyên bố đính hôn với người trong lòng của anh ta.
Khiến cả nhà họ Thẩm chúng tôi mất hết sạch thể diện.
Một đòn trả một đòn, cả nhà chúng tôi bắt đầu “buông xuôi”.
Ba tôi thở dài: “Già rồi, không đấu nổi nữa.”
Nhà họ Phó thiếu vốn vận hành, mẹ tôi tỏ ra không quan tâm: “Tiền đều đem đi mua vàng bạc châu báu hết rồi.”
Dự án nhà họ Phó không giành được, tôi nhún vai, thản nhiên đáp: “Không rảnh, đang bận xem mắt.”
Phó Dật Thần nổi điên lên, lớn tiếng tuyên bố cho dù không có nhà chúng tôi thì anh ta vẫn có đầy người tài.
Sau đó, anh ta nhờ bố của người yêu trong giới kinh doanh giúp đỡ, nhưng ai ngờ ông ấy lại nhập viện ngay sau đó.
Anh ta không chịu từ bỏ, nhờ anh trai của người yêu làm dự án, kết quả khiến công ty lỗ hơn 100 triệu.
Anh ta nhờ chị gái của người yêu đi đàm phán hợp tác nhưng bị chuốc rượu đến xuất huyết dạ dày.
Còn cả nhà chúng tôi sau khi biết chuyện thì chỉ vừa nhâm nhi hạt dưa vừa uống trà, đứng nhìn dáng vẻ túng quẫn của bọn họ.
1
Ngày Phó Dật Thần chính thức tiếp quản nhà họ Phó cũng là ngày tổ chức tiệc đính hôn giữa tôi và anh ta.
Thế nhưng, anh ta lại chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp tuyên bố trước mặt mọi người rằng người anh ta sắp cưới là người trong lòng – Tô Mộng Du.
Trong khoảnh khắc ấy, nhà họ Thẩm chúng tôi mất hết thể diện.
“Mẹ, cái nhà họ Phó đó, mình còn vào nữa không?”
Lúc nhận được tin, chúng tôi vừa trang điểm xong, chuẩn bị lên xe đến biệt thự nhà họ Phó.
Ai ngờ lại nhận được một tin tức xúi quẩy và mất mặt đến vậy.
Mẹ tôi tức đến mức giật đứt luôn sợi dây chuyền ngọc trai đáng giá cả vạn tệ trên cổ, vứt mạnh xuống đất.
“Còn đi cái khỉ gì! Phó Dật Thần dám coi nhà họ Thẩm chúng ta là lũ ngốc để mà xoay vòng như trò đùa? Nếu mẹ không dạy cho nó một bài học, sau này mẹ theo họ nó luôn cho rồi!”
Nhưng lời còn chưa dứt, quản gia đã hấp tấp từ ngoài chạy vào báo cáo: “phu nhân nhà họ Phó đến rồi.”
Phu nhân nhà họ Phó là bạn thân từ nhỏ của mẹ tôi.
Cũng chính nhờ mối quan hệ ấy, tôi mới quen biết Phó Dật Thần rồi đính hôn với anh ta.
Mẹ tôi mặt lạnh tanh, im lặng không nói một lời, rõ ràng là không muốn tiếp nhưng người ta mặt dày, đâu có dễ mà ngăn.
Chưa đầy một phút sau, từ ngoài cửa đã vang lên giọng nói của phu nhân nhà họ Phó.
“A Duệ, chuyện lần này thật sự là bên nhà họ Phó chúng tôi có lỗi trước. Dật Thần không bàn bạc trước với mọi người mà tự ý đưa ra quyết định như vậy, đúng là quá hồ đồ. Trước khi đến đây tôi cũng đã mắng cho nó một trận ra trò rồi.”
“A Duệ à, chị đừng giận nữa, đừng chấp nhặt với bọn nhỏ.”
Phu nhân họ Phó thân thiết ngồi xuống bên cạnh mẹ tôi, định khoác tay mẹ tôi như ngày xưa nhưng lại bị mẹ tôi né tránh một cách dửng dưng.
Thấy vậy, nụ cười nịnh nọt nơi khóe môi bà ta trở nên gượng gạo và lúng túng.
“Chuyện đến nước này rồi, xin hỏi phu nhân nhà họ Phó, các người định xử lý thế nào đây?” mẹ tôi lạnh giọng hỏi.
Ngữ điệu lạnh băng cùng với thái độ xa cách như muốn khắc chữ “muốn đánh người” lên trán.
Nghe vậy, phu nhân nhà họ Phó thở dài đầy tiếc nuối.
“Dù gì thì Dật Thần cũng đã nói vậy rồi, mọi người đều biết hết cả rồi, giờ cũng khó mà thay đổi. Nhưng A Duệ yên tâm, hôn sự giữa hai nhà chúng ta vẫn còn hiệu lực…”
Bà ta còn chưa nói hết, mẹ tôi đã nhíu mày, không vui mà cắt ngang lời, ánh mắt lộ rõ vẻ bất mãn.
“Ý bà là gì? Muốn một chồng hai vợ à?”
2
“A Duệ, chị nói thế là nặng lời rồi đấy. Dật Thần nó nói với tôi rằng, ngoài Tô Mộng Du ra, nó không cưới ai khác. Thấy nó kiên quyết như vậy, tôi cũng khó mà can thiệp thêm. Hơn nữa Dật Thần còn nói Tô Mộng Du không cần danh phận, cũng chẳng cần tiền của nó, chỉ muốn âm thầm bên cạnh nó cả đời là đủ rồi.”
“Đã như vậy thì, nếu Cẩm Nhi gả vào nhà chúng tôi, nhất định sẽ không chịu thiệt đâu, đúng không nào?”
Nghe xong, mẹ tôi bật cười tại chỗ.
“Âm thầm ở bên cạnh Phó Dật Thần cả đời? Các người làm chuyện thiếu đạo đức như thế mà nói hay ho quá nhỉ. Phó Trân, tôi hỏi thật bà, bà còn biết xấu hổ không mà nói ra mấy lời đó?”
Lời lẽ gay gắt chói tai vang lên bên tai khiến phu nhân họ Phó không còn giữ nổi bình tĩnh.
Bà ta lập tức thu lại nụ cười, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
“Tô Minh Duệ, đừng có mà được đà lấn tới! Hôm nay tôi đích thân đến nhà họ Thẩm các người đã là nể mặt lắm rồi! Lời này tôi nói thẳng luôn, nếu Cẩm Nhi chấp nhận điều kiện của tôi thì hãy ngoan ngoãn gả qua. Còn nếu nhà họ Thẩm không đồng ý, vậy thì hủy hôn!