Tôi thật sự cảm thấy với trí tưởng tượng phong phú như vậy, cô ta mà không đi viết tiểu thuyết thì đúng là phí phạm tài năng.
Lời cô ta vừa dứt, không ít người hiểu rõ nội tình bắt đầu phụ họa theo, đồng loạt đổ lỗi cho tôi.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, mẹ tôi đã đặt ly cà phê xuống, lạnh lùng bật cười.
“Cô Tô, cô là người trưởng thành, lẽ ra phải hiểu rõ làm việc phải có bằng chứng, lời nói phải có chừng mực. Cô giờ đang công khai vu khống, bôi nhọ danh dự nhà họ Thẩm chúng tôi trước mặt bao người như vậy… Tôi hoàn toàn có thể nhờ luật sư gửi đơn kiện cho cô, hiểu chưa?”
Giọng mẹ tôi không lớn, thậm chí có phần nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để khiến gương mặt Tô Mộng Du trở nên trắng bệch.
Cô ta môi tái nhợt, đứng đờ ra không thốt nổi một lời.
Buổi tiệc vốn nên náo nhiệt, cuối cùng lại kết thúc trong bầu không khí gượng gạo.
Nhà họ Phó vốn muốn nhân cơ hội này để khiến chúng tôi bẽ mặt, nhưng không ngờ, cuối cùng lại tự biến mình thành trò cười.
Chắc cái gọi là “gậy ông đập lưng ông”, chính là để dành cho bọn họ.
Trước khi rời đi, Tô Mộng Du vẫn không quên lườm tôi một cái như muốn ăn tươi nuốt sống.
Còn tôi, chỉ mỉm cười dịu dàng đáp lại cô ta.
10
Khi tôi và mẹ về đến nhà thì đã gần 9 giờ tối.
Trên bàn ăn còn bốc khói nghi ngút, ba đang ngồi trên ghế sofa, thấy chúng tôi liền vội vàng bảo đi rửa tay rồi vào ăn cơm.
Trong bữa ăn, tôi hỏi thẳng ba:
“Ba, chẳng lẽ ba đã đoán trước được nhà họ Phó sẽ xảy ra chuyện mất mặt như hôm nay sao?”
Tôi nhìn thẳng vào ba, nghiêm túc chất vấn.
Nghe vậy, mẹ tôi cũng đưa mắt nhìn sang.
Thấy thế, ba khẽ hừ lạnh một tiếng.
“Chỉ là một cái nhà họ Phó nhỏ bé chẳng đáng gì, sao có thể xứng để ba phải ra tay?”
Vừa nhắc đến Phó Dật Thần, sắc mặt ba tràn đầy khinh thường, thậm chí còn xen lẫn chút chán ghét.
Sau đó, khi bị mẹ tôi truy hỏi thêm, ba mới chịu đem mọi chuyện kể lại một lượt, đồng thời phân tích kỹ lưỡng cho chúng tôi nghe.
“Phó Dật Thần là do ba nhìn từ nhỏ đến lớn, nên ba biết rõ anh ta nặng bao nhiêu ký. Cậu ta có chút thông minh nhưng lại không biết nhìn người, lại quá cảm tính khi làm ăn. Vì một đứa như Tô Mộng Du mà dám quay lưng với nhà họ Thẩm, đó là sai lầm lớn đầu tiên.”
“Sau đó lại đưa những người không có năng lực, không có thực lực vào những vị trí trọng yếu trong tập đoàn Phó thị – đó là tự mình đào hố chôn mình, là sai lầm lớn thứ hai.”
“Sai lầm thứ ba, chính là khiến con gái cưng và vợ yêu của ba phải thất vọng, bạc tình bạc nghĩa. Chỉ riêng ba điểm đó thôi mà anh ta còn mơ mộng cuộc đời suôn sẻ? Thật đúng là hoang đường!”
Ba nói hoàn toàn không sai, nhưng mà… chẳng phải thời gian gần đây ba luôn ở nhà nghỉ ngơi sao?
Vậy ba đã can thiệp vào chuyện thương trường bằng cách nào?
Ba tôi liếc nhìn tôi, vẻ mặt thản nhiên.
“Con gái, chuyện đó không cần con lo. Ba lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm nay, chẳng phải để chơi đâu.”
Thấy ông đã nói đến thế, tôi cũng không hỏi thêm nữa.
Dù sao, người có thể xây dựng được tập đoàn Thẩm thị lớn mạnh như hôm nay, tất nhiên không phải người đơn giản.
Tôi và mẹ cộng lại chắc cũng không bằng một nửa mưu lược của ông.
Nhưng nghĩ đến chuyện công ty lớn như vậy, giờ cả ba và tôi đều ở nhà nghỉ ngơi, lẽ nào ba thật sự yên tâm giao hết mọi việc cho người khác?
Ba tôi mỉm cười, nhàn nhã đáp: “Chuyện bên công ty ba đã sớm sắp xếp người thay mình trông coi rồi.”
Vừa nói, ông vừa nhìn tôi đầy ẩn ý.
“Người đó, con cũng quen. Trưởng nam nhà họ Lục – Lục Minh.”