6
Không lâu sau cuộc gặp với Trần Mộng Du ngày hôm đó, tôi nhận được tin từ bạn Từ Na Na.
Thời gian trước, tôi đã nhờ cô ấy giúp tôi tìm hiểu một số thông tin.
Từ Na Na làm ở trụ sở chính của công ty Hải Yến, còn Trình Chỉ Lâm là CEO của công ty Hải Hưng, một
công ty con của Hải Yến.
Mặc dù không cùng một công ty, nhưng tìm hiểu những chuyện vụn vặt của công ty con cũng khá dễ dàng.
Cuối cùng biết được rằng Trần Mộng Du tám tháng trước có một người bạn trai.
Thậm chí nhiều lần người bạn trai này đến đón Trần Mộng Du về nhà.
Nhưng không biết vì sao sau đó họ chia tay.
Không lâu sau khi chia tay, Trần Mộng Du đã từ chức vì lý do cá nhân.
Có tin đồn rằng cô ta từ chức là vì mang thai, mọi người đều tưởng đó là con của người yêu cũ của Trần Mộng Du.
Từ Na Na hơi bối rối hỏi tôi: “Niệm Niệm, sao cậu lại hỏi thăm chuyện này?”
Vẻ mặt cô ấy có chút lo lắng, chỉ là tôi nghĩ người thông minh như cô ấy, hẳn có thể đoán được lý do tại sao một người vợ chính thức như tôi lại đột nhiên hỏi thăm về cô thư ký nhỏ đang mang thai của chồng tôi.
Từ Na Na thấy sắc mặt tôi nặng nề, cuối cùng thở dài nói: “Niệm Niệm, cậu cần giúp đỡ gì, nhất định phải nói với mình.”
“Chuyện này, những gì mình có thể làm, nhất định sẽ hết sức giúp cậu.”
Lời hứa chắc chắn của cô ấy khiến tôi tỉnh táo lại.
Sau khi trải qua sự phản bội như vậy, tôi đã có phần thờ ơ với tình người.
Nhưng vẫn cảm động vì tình bạn như thế này.
“Cảm ơn cậu.”
“Na Na, mình thực sự đang gặp một số vấn đề. Và bây giờ mình thực sự cần sự giúp đỡ của cậu.”
Từ Na Na từ từ đặt tay lên mu bài tay tôi, cô ấy khẽ nói: “Cứ nói, mình sẽ cố hết sức.”
Tôi nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón tay, ánh mắt dần trở nên u ám.
“Cậu có thể giúp mình điều tra thông tin về bạn trai cũ của Trần Mộng Du không?”
Nghe đến đây, Từ Na Na không do dự nhận lời.
Đối với một người có quan hệ rộng như cô ấy, việc tìm một người trong giới ở thành phố H vẫn dễ dàng.
7
Sáng nay sau khi họp xong về phát triển sản phẩm quý mới, tôi đột nhiên cảm thấy không khỏe nên xin nghỉ
về nhà.
Lúc bước ra khỏi thang máy, tôi bất ngờ nghe thấy tiếng cãi vã trong nhà từ ngoài cửa.
Tôi từ từ dừng bàn tay đang định bấm mã khóa.
“Anh thực sự đã chuyển tất cả nhà cửa dưới danh nghĩa của anh cho Thẩm Kiều Niệm sao?”
“Vậy sau khi em lấy anh, em còn có gì nữa?”
Tiếng hét điên cuồng của Trần Mộng Du vọng ra, Trình Chỉ Lâm trong nhà im lặng không đáp.
Nghe đến đây, tôi khẽ mỉm cười.
Có vẻ như thông tin tôi cố tình tiết lộ cho Trần Mộng Du lần trước đã có tác dụng.
Cô ta quả nhiên sẽ có ý kiến về việc chứng thực tài sản.
“Mộng Du, đó chẳng qua chỉ là vài căn nhà, anh còn nhiều tài sản khác mà.”
“Chẳng lẽ em ở bên anh chỉ vì những đồng tiền này sao?”
Vừa dứt lời, từ trong nhà truyền ra tiếng bát sứ vỡ.
Trần Mộng Du cười nhạt như thể vừa nghe một câu chuyện cười:
“Chứ còn gì nữa Trình Chỉ Lâm, tôi vất vả mang thai mười tháng mà không được gì cả, còn người phụ nữ
kia chẳng làm gì đã có được hơn mười căn nhà dưới tên anh!”
“Anh coi tôi là kẻ ngốc à?”
Tôi đưa tay lên, khẽ vuốt môi mới kìm được không bật cười.
Vốn tưởng Trần Mộng Du là một tiểu tam cấp cao.
Nhưng sao lại nóng vội đến vậy, cô ta vốn còn có lợi thế để đàm phán, hành động như thế này, thật sự không sợ làm hỏng chuyện sao?
Cuộc cãi vã trong nhà vẫn tiếp tục.
Tiếng khóc của Trần Mộng Du ngày càng lớn, cô ta liên tục hét lên: “Bây giờ tôi sẽ đi phá bỏ đứa bé!”
“Tôi sẽ khiến anh tuyệt tự!”
Nghe thấy vậy, tôi hơi ngạc nhiên nhướng mày.
Cái này… câu nói này, trăm phần trăm sẽ chạm vào điểm yếu của Trình Chỉ Lâm.
Bởi vì mức độ quan trọng của con cái đối với Trình Chỉ Lâm còn cao hơn nhiều so với những gì anh ta thể hiện.
Quả nhiên, một tiếng tát trầm đục vọng ra.
Sau đó là tiếng xô đẩy.
Kèm theo tiếng kệ sách đổ.
Trần Mộng Du cuối cùng đã im bặt, không còn khóc la.
“Đủ rồi, Trần Mộng Du, nếu cô dám phá bỏ đứa bé, tôi sẽ khiến cả nhà cô không còn đường sống.”
Giọng Trình Chỉ Lâm lạnh lẽo vô cùng.
Tôi dường như có thể tưởng tượng đôi mắt vốn ôn hòa kia giờ đây trông ác độc đến thế nào.
Trần Mộng Du không dám lên tiếng nữa.
Bởi vì cô ta hiểu, Trình Chỉ Lâm thực sự có khả năng đó.
8
Sau ngày hôm đó, thái độ của Trình Chỉ Lâm đối với tôi có những thay đổi tinh tế.
Anh ta bắt đầu về nhà đúng giờ, không tham gia những chuyến công tác không cần thiết.
Thậm chí còn bắt đầu chuẩn bị quà cho tôi vào những dịp lễ.
Tôi giả vờ hợp tác, nhưng trong lòng hiểu rõ.
Ban đầu anh ta định đợi đứa bé chào đời, rồi ly hôn với tôi, cưới Trần Mộng Du “trẻ đẹp”.
Nhưng dưới sự đối lập giữa hành vi phát điên gần đây của Trần Mộng Du và sự “ngoan ngoãn hiểu chuyện” của tôi.
Khiến Trình Chỉ Lâm suy nghĩ lại về vấn đề này.
Thái độ thay đổi của anh ta bây giờ, có lẽ là vì thực sự muốn đón đứa bé về, rồi trực tiếp dùng tiền giải quyết Trần Mộng Du.
Tuy nhiên, điều này chưa đủ.
Bởi mặc dù đây là kết cục có lợi cho tôi, nhưng không phải kết cục tôi muốn.
Gần đến ngày sinh của Trần Mộng Du, tôi bắt đầu khuyên Trình Chỉ Lâm đi thăm cô ta nhiều hơn.
Tôi tất nhiên không phải vì độ lượng mà chấp nhận đứa bé này.
Mà là muốn Trình Chỉ Lâm đầu tư nhiều tâm huyết hơn vào đứa bé này.
Để cho sự thất vọng của anh ta về sau càng lớn hơn.
Chỉ là tôi không ngờ.
Anh ta lại tỏ ra không muốn đi thăm Trần Mộng Du.
Có vẻ sự chán ghét của Trình Chỉ Lâm đối với cô ta đã đến một mức độ nhất định, đến mức gần ngày sinh cũng không muốn đi thăm.
“Chồng à, con của Mộng Du chính là con của chúng ta.”
“Nếu em đi thăm và chăm sóc cô ấy, Mộng Du có thể sẽ không thích lắm, mối quan hệ giữa hai chúng em
cũng hơi khó xử, nên lúc này, chỉ có anh mới có thể đứng ra thôi.”
“Anh đi chăm sóc họ nhiều hơn, cũng xem như là tạo mối quan hệ trước.”
Nghe lời khuyên của tôi, cuối cùng đôi lông mày nhíu chặt của Trình Chỉ Lâm cũng dãn ra.
Anh ta khẽ đồng ý, sau đó ôm tôi vào lòng, cằm thân mật cọ lên trán tôi.
“Bao nhiêu năm qua, em vẫn luôn thấu hiểu như vậy.”
“Nếu chúng ta có thể có một đứa con thực sự thuộc về mình, thì tốt biết bao…”