Advertise here
Có Thật Sự Là Người Nhà?

Chương 11



15
Tuyết Chi tính toán đủ đường, chỉ duy có một điều… cô ta quên mất.
Anh Độ là người cực kỳ kín đáo và đa nghi.
Thư phòng, văn phòng – làm sao có chuyện không gắn camera?
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ nhất là— tôi vốn nghĩ anh sẽ lại quy hết tội lỗi lên đầu tôi như mọi khi.
Nhưng không.
Anh rất bình tĩnh.
Lạnh lùng ra lệnh cho Trấn Vũ: “Đi, lấy đoạn ghi hình giám sát.”
Tôi trôi lơ lửng bên cạnh anh, lặng lẽ nhìn anh chăm chú.
Tôi cứ có cảm giác… anh Độ đã phát hiện ra điều gì đó.
Chỉ là— vì một lý do nào đó, anh không dám thừa nhận.
Không dám thừa nhận… rằng tôi đã chết.
Đoạn giám sát rất nhanh được trích xuất.
Từng khung hình trong đó đều vạch trần âm mưu vu oan, giá họa của Tuyết Chi, trả lại sự trong sạch cho
tôi.
Trấn Vũ nhìn mà gân xanh trên trán giật thình thịch, giận đến mức chửi ầm lên: “Con chó vong ân bội nghĩa
như Tuyết Chi mà cũng dám lén sau lưng hại Duệ! Nếu không có bằng chứng này… tao không dám tưởng
tượng nó đã bắt nạt em đến mức nào…”
Nhưng nói đến đây, Trấn Vũ bỗng khựng lại.
Biểu cảm trên mặt hắn cứng đờ.
Một sự thật chậm rãi hiện lên trong đầu hắn như chiếc kim đâm thẳng vào não: “Nếu không có camera, thì
Tuyết Chi chắc chắn đã hành hạ Duệ đến chết rồi… phải không?”
Cho nên… đến bây giờ họ mới “nhận ra” sao?
Không.
Không phải.
Họ biết chứ.
Từ lâu rồi.
Chỉ là họ cần một cái cớ, một cái “lý do chính đáng” để hợp thức hóa việc họ bắt nạt tôi.
Từ sau khi mẹ mất, trái tim ba tôi đã không còn ở trong ngôi nhà này nữa.
Khi đó bọn tôi còn nhỏ, vừa thiếu thốn tình mẹ, vừa khát khao tình cha.
Nhưng rồi Tuyết Chi xuất hiện.
Cô ta cướp nốt chút tình thương còn sót lại của ba.
Mọi thứ bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Có lẽ… từ rất sớm.
Hồi đó, tôi bị Trấn Vũ vô tình làm khóc, Tuyết Chi vừa đến nhà nhìn thấy bộ dạng sướt mướt nước mắt
nước mũi của tôi thì cười phá lên.
Lẽ ra Trấn Vũ phải bị phạt.
Nhưng không— ba lại khen thưởng hắn.
Một phần thưởng mang cái tên thật đẹp: “Làm em gái vui cười.”
Nhưng sự thật là gì?
Là hắn đứng trên nỗi đau của tôi mà nhận lấy bố thí.
Từ đó, hai người anh của tôi như phát hiện ra một “miếng đất màu mỡ”.
Bọn họ bắt đầu tìm mọi cách để ghét tôi, hành hạ tôi, chỉ để khiến việc bắt nạt trở nên “tự nhiên” và “đúng
đắn”.
Họ đạp lên tôi.
Dẫm tôi làm bệ phóng mà lớn lên.
Một người—thành công thừa kế tập đoàn, trở thành người nắm quyền nhà họ Thẩm.
Một người—trở thành đại ca giới con nhà giàu, đi đâu cũng được gọi một tiếng “Anh Vũ”.
Còn tôi thì sao?
Vẫn là đứa nhỏ đáng thương không ai muốn.
Vẫn là người bị ghét bỏ, bị bắt nạt.
Cuối cùng— chết đi ở một nơi không ai ngó ngàng.
Thối rữa.
Bốc mùi.
16
Tìm được Tuyết Chi… dường như không phải việc gì quá khó khăn.
Người mà họ từng mất nửa năm trời tìm không ra, vậy mà chỉ cần mang danh “vì Duệ đòi lại công bằng”,
chưa đầy một ngày, đã xác định được vị trí của cô ta.
Lúc này, trong văn phòng Tổng Giám đốc tập đoàn Phó thị, anh Độ đã gột bỏ hết mây mù những ngày qua,
khoác lên vẻ ngoài điềm tĩnh, lạnh lùng của một doanh nhân thành đạt.
Tôi lặng lẽ lơ lửng bên cạnh anh, nhàn nhã bay tới bay lui, ngó bên này, sờ bên kia.
Lần này anh đến đây, mục đích rất rõ ràng— muốn Phó gia giao người.
Từ cuộc trao đổi giữa hai bên, tôi mới biết: thì ra “anh trai ruột” mà Tuyết Chi từng nói… chỉ là anh cùng cha
khác mẹ.
Phía Phó gia đưa ra điều kiện duy nhất để thả người: toàn bộ nhân sự và tài liệu liên quan đến dự án mới
nhất của Thẩm thị, phải được “đóng gói” chuyển sang Phó thị.
Người như anh Độ, xưa nay tính toán không thiếu một bước, vậy mà giờ phút này lại hồ đồ đến đáng sợ.
Anh… gật đầu đồng ý.
Một phi vụ hàng nghìn tỷ, chỉ để đổi lấy một người như Tuyết Chi?
Tôi nhìn mà chỉ biết thầm cười khổ.
Ngay lúc đó, Tuyết Chi được người anh kia dẫn vào phòng.
Còn chưa kịp mở miệng nói gì, một hồi chuông điện thoại sắc lạnh vang lên— phá tan không khí căng
thẳng.
Là cảnh sát gọi đến.
“Xin hỏi, có phải người nhà của Thẩm Duệ không ạ? Cách đây một tuần, có người phát hiện một thi thể
trong khu ngoại ô. Do gương mặt người chết bị thương nghiêm trọng, không thể nhận diện, trên người cũng
không có giấy tờ tùy thân, chúng tôi chỉ có thể xác nhận thông qua đối chiếu DNA. Nếu có thể, mong quý
vị…”
Đầu dây bên kia vẫn đang tiếp tục nói, nhưng tôi đã thấy lưng anh Độ khẽ cong xuống từng chút một.
Máu trên mặt anh biến mất chỉ trong tích tắc, đôi môi luôn kiêu ngạo lạnh lùng bắt đầu run rẩy dữ dội.
Miệng anh lẩm bẩm chỉ một câu, lặp đi lặp lại: “Không thể nào… Duệ không thể chết được… không thể
nào…”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner