18
Cảnh sát nói với anh Độ và Trấn Vũ rằng— thực ra, tôi có thể được cứu.
Cú va chạm mạnh ấy… chưa đủ giết chết tôi.
Kể cả cú đánh chí mạng mà anh Độ giáng xuống trước khi tôi bị ném xuống hố sâu, cũng không lấy mạng
tôi đi được.
Tôi giống như đám cỏ dại bên cổng nhà— cứ cứng đầu mà lớn lên, mặc gió táp mưa sa.
Chỉ cần còn rễ, còn chút ánh sáng, tôi vẫn sẽ sống.
Nhưng… gốc rễ của tôi bị nhổ mất rồi.
Tôi chẳng còn chất dinh dưỡng nào để bám víu.
Tôi chết rồi.
Cảnh sát nói, khí quản và kẽ ngón tay tôi toàn là đất—
rất rõ ràng là tôi đã cố giãy giụa trong tuyệt vọng trước khi ngừng thở.
Họ nói, tôi— là thật lòng muốn sống.
Lời cảnh sát như ngàn cân đá tảng, ép gập lưng hai người từng cao ngạo ngẩng đầu suốt đời.
Không ai trong căn phòng nói nên lời.
Không khí u ám, ngập chìm trong đau thương.
Lúc đó, Trần Nhàn lao từ ngoài vào, chỉ cần liếc một cái đã thấy tôi nằm bất động dưới lớp vải trắng.
Đôi mắt chị đỏ rực, như thể sắp khóc ra máu.
Ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa hai người đàn ông, rồi không do dự— chị giơ tay, dốc toàn bộ sức lực
tát cho mỗi người một cái.
“Duệ vốn đã sống sót được rồi! Tại sao các người còn không tha cho con bé?! Tuyết Chi là em các người,
còn Duệ thì không phải à?! Nó sai ở đâu chứ?! Nó chỉ mới vừa tròn mười tám tuổi thôi… Giờ thì hài lòng
chưa?! Nó chết rồi đấy!!”
Thực ra, so với hai người kia, chính Trần Nhàn mới là người thật sự bảo vệ tôi như người thân.
Chị từng ôm tôi, dỗ dành tôi khi tôi buồn.
Những điều đó— người anh từng cưng chiều tôi thuở bé, giờ đã lớn, lại chưa từng làm.
Trước những lời trách móc thấu tận tim gan ấy, hai người đàn ông chỉ im lặng.
Không phản bác.
Không nói lời nào.
Họ chỉ đứng đó.
Mặt trắng bệch, như những học sinh mắc lỗi, bị cô giáo trách phạt.
Trần Nhàn ở lại bên tôi bao lâu, thì khóc bấy lâu.
Mắt chị sưng vù như hạt óc chó, giọng cũng đã khản đặc.
Lúc có ai đó nhẹ nhàng vỗ lên vai chị, chị theo phản xạ quay đầu lại—
Là Trấn Vũ.
Mặt tái nhợt, lí nhí một câu: “Xin lỗi. Chuyện hậu sự của Duệ… Bọn anh… có lẽ không thể làm được. Làm
phiền em…”
Hắn cắn răng chịu đựng, kìm lại nước mắt đang trào ra nơi khoé mắt.
“Làm phiền em… giúp con bé lo hậu sự.”
Hắn đưa tay lên che mặt, giấu hết nước mắt vào lòng bàn tay.
Họ vẫn luôn chờ.
Chờ Trần Nhàn đến.
Họ biết mình đã gây ra tội ác, sẽ phải chịu pháp luật trừng trị.
Nhưng họ cũng biết… Duệ không thể ra đi một mình như vậy.
Con bé đã khổ cả đời rồi.
Nếu đến cả hậu sự cũng chẳng ai lo, xuống dưới ấy—nó sẽ bị ma quỷ bắt nạt mất.
Trần Nhàn chết lặng nghe toàn bộ câu chuyện mà mình chưa từng biết.
Chị bật khóc, nức nở đến đau đớn, giống như tim bị xé toạc.
Chị lại lao vào đánh họ, đấm, tát, trút giận như phát điên.
Nhưng hai người đàn ông không né tránh, chỉ lặng lẽ đứng im chịu trận.
Đến khi Trần Nhàn đánh mệt, chị gục xuống dãy ghế ở đồn cảnh sát, ôm mặt khóc như thể thế giới đã sụp
đổ.
Cô gái đáng thương đó… rõ ràng chị đã cứu được rồi.
Rõ ràng… Con bé đã hứa sẽ sống cho thật tốt.
Rõ ràng… mọi thứ… đang dần tốt lên rồi.
Vậy mà… Tại sao lại chết?
Ông trời ơi… thật sự không dung nổi con bé sao?
Họ… thật sự không dung nổi con bé sao?
… Nửa tháng sau, Trần Nhàn tổ chức tang lễ cho tôi.
Anh Độ và Trấn Vũ— cũng đến.
Chỉ là… bọn họ không đến với tư cách “anh trai”.
Mà là với tư cách—hung thủ.
Là người trực tiếp giết chết tôi.
Là kẻ đồng lõa đẩy tôi vào chỗ chết.
Họ đứng trước mộ tôi, khóc đến tan nát cõi lòng, mang theo cả một đời hối hận… Nhưng thì sao?
Tôi—sẽ không tha thứ cho họ.
Vĩnh viễn… vĩnh viễn… sẽ không bao giờ tha thứ!
… Về sau, Trần Nhàn thường đến mộ tôi ngồi trò chuyện.
Một lần, chị nói với tôi: Thẩm Độ đã vượt ngục.
Chị kể, trong tù, anh ta sống trong địa ngục do chính ký ức tạo nên.
Anh ta tự hành hạ bản thân bằng cách nhớ lại mọi chi tiết, nhớ lại tại sao mình không nhận ra tôi.
Tại sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Cuối cùng, mọi tội lỗi… anh ta đổ hết lên đầu ba.
Bởi nếu không phải ba mang Tuyết Chi về, chúng tôi—ba anh em ruột—sao có thể bước đến nước này?
Anh ta vượt ngục.
Chuyện đầu tiên làm—là giết ba, người lúc ấy đang nằm liệt trên giường bệnh.
Rồi sau đó… anh ta bò quanh bụi cỏ gần cửa sổ phòng ngủ cũ của mình, điên cuồng tìm lại món quà sinh
nhật tôi tặng năm anh hai mươi tám tuổi— món quà năm xưa anh ném đi không thèm nhìn.
May mắn là… dù bao nhiêu năm trôi qua, món quà vẫn còn đó.
Không may là… thời gian quá dài, nắng mưa đã khiến nó hư hỏng gần hết.
Nhưng Thẩm Độ như phát điên.
Anh ta sửa lại món quà, đeo lên người.
Như thể—chỉ cần đeo nó, giữa tôi và anh ta… chưa từng có cãi vã.
… Có lẽ là bởi người từng hành hạ tôi, lại chính là người từng vì tôi bị trầy xước một chút cũng vội vã đưa
vào viện… Thẩm Độ chết trước mộ tôi.
Giữa đêm, tay ôm một tảng đá, nét mặt đỏ bừng, vừa khóc vừa đau đớn lẩm bẩm cầu xin được chuộc lỗi.
Rồi tôi thấy— anh ta nghiến răng, dùng đá, tự đập gãy từng ngón tay của mình.
Anh ta nói: “Tất cả những nỗi đau Duệ từng chịu, tôi… đều phải trải qua một lần. Chỉ có thế, mới gọi là ‘đồng
cảm thực sự’.”
Anh ta đào mộ trống bên cạnh mộ tôi, nằm vào trong, muốn chết ngạt trong đau đớn như tôi từng trải qua.
Nhưng không.
Thân thể vẫn ham sống.
Anh ta chết không nổi.
Thế là Thẩm Độ lại bò ra ngoài, mua một chai thuốc sâu, uống sạch.
Lại quay về nằm trong mộ trống.
Lần này… anh ta thật sự chết.
Là nhân viên trông mộ phát hiện ra.
… Chẳng bao lâu sau khi Thẩm Độ chết, Trấn Vũ trong trại giam cũng phát điên.
Hắn ôm tấm ảnh gia đình từng chỉnh sửa— chỉ vào vị trí từng là của tôi mà nói với mọi người: “Đây là em
gái tao.”
Có người nhìn qua, khen một câu: “Xinh thật đấy.”
Thế là Trấn Vũ ôm ảnh cười ngây dại.
Cười một lúc—lại bật khóc nức nở.
Người ta lật ảnh lên xem kỹ, mới thấy người đứng ở vị trí đó… lại là Tuyết Chi.
Hắn giận đến phát điên, đánh người vừa khen “đẹp” ấy một trận.
Rồi móc tấm ảnh ra, cào nát mặt Tuyết Chi, khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi: “Duệ Duệ đi rồi… Em gái của
tao đi rồi… Em gái không cần tao nữa rồi…”
[Hoàn]