Advertise here
Có Thật Sự Là Người Nhà?

Chương 6



Ba dồn hết sức lực, tát tôi một cái trời giáng. Cùng với cái tát ấy là tất cả oán hận ông đã tích tụ suốt bao
ngày qua.
Ông mắng tôi: “Nó làm mất mặt cả nhà họ Thẩm. Tao không có đứa con gái như vậy, cút đi!”
Anh Độ dựa lưng vào khung cửa, giọng nói lạnh tanh không một chút cảm xúc: “Hồi Tuyết bỏ đi chẳng mang
theo gì cả. Duệ là chị nó, chắc cũng không mang nổi một xu ra khỏi nhà đúng không?”
Từ đầu đến cuối… không một ai hỏi tôi có điều gì muốn giải thích không.
Nhưng nghĩ lại thì… dù tôi có nói, họ cũng sẽ không tin.
Chỉ là, trước khi rời đi, tôi vẫn không kìm được mà hỏi Trấn Vũ một chuyện: “Em… có thể mang theo một
tấm ảnh chụp cả nhà không?”
Hắn cau mày, ánh mắt tràn đầy sự phiền chán.
Nhưng cuối cùng cũng đưa cho tôi một tấm ảnh đã được gói kín. 
Ánh mắt hắn rơi lên mặt tôi, đầy khinh thường và chế giễu: “Cho thì cho, nhưng phải đợi đến tối mới được
mở ra.”
Tôi gật đầu nhận lấy, ôm chặt tấm ảnh gói kỹ vào lòng.
Cuối cùng cũng chờ đến lúc trời tối.
Tôi nôn nóng mở ra… và ngay khoảnh khắc nhìn rõ bên trong, cả người sững lại.
Chỗ vốn thuộc về tôi trong tấm ảnh gia đình… đã bị thay bằng hình Tuyết Chi được photoshop vào.
Cô ta thân mật đứng cạnh mẹ, giống như… Giống như cô ta mới là con ruột của mẹ vậy.
Một cảm giác nghẹn ngào và tê dại không thể gọi tên dâng lên, mắc kẹt trong ngực—không trôi xuống
được, cũng không trào ra được.
Tôi đứng giữa quảng trường, tay cầm tấm ảnh gia đình không còn chỗ cho tôi, nhìn về phía nhà họ Thẩm xa
xa.
Nơi đó… đã không còn là nhà của tôi nữa.
Còn tôi… đã chẳng còn nhà để về.
9
Lần nữa gặp lại Trấn Vũ là khi tôi đang làm thêm ở một quán nướng ven quảng trường.
Hắn chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấy tôi, dắt theo đám đàn em chặn thẳng trước mặt tôi.
Cơn đau nhức từ các đốt ngón tay bị tổn thương lan dần khắp cơ thể, như có vật nặng đè lên vết thương
chưa lành.
Lúc xuất viện, bác sĩ từng dặn tôi: Đừng làm việc nặng quá lâu, sẽ ảnh hưởng xấu đến việc hồi phục.
Nhưng tôi nào có lựa chọn?
Tôi không có tiền.
Tôi còn phải chữa bệnh.
Tôi còn trẻ như vậy… Tôi không muốn chết.
Tôi chỉ muốn sống tiếp.
Cuối cùng ông chủ quán nướng thấy tôi tội nghiệp, chịu giữ tôi lại làm.
Một tháng lương 1.500 tệ.
Nhưng ngay cả việc đơn giản như bưng bê đồ ăn, giờ với tôi cũng trở thành cực hình.
Mấy ngón tay từng bị bẻ gãy vẫn luôn run rẩy không khống chế được, không sao dùng lực nổi.
Vậy nên tôi chỉ có thể tranh thủ từng chút lực còn sót lại, cố gắng giao món ăn đến bàn khách trước khi tay
tôi buông xuôi.
Trấn Vũ không thể chịu nổi việc tôi sống yên ổn, dắt người đến chặn đường tôi.
Giọng điệu như ban ơn: “Chỉ cần mỗi ngày sau này chịu hợp tác quay video với tao, tao sẽ đưa mày…” – về
nhà.
Tôi chẳng còn nghe nổi hắn nói gì.
Chỉ biết… tay tôi đau lắm.
Đau đến mức như xé toạc cả tâm can.
Lúc tôi ngẩng đầu lên lần nữa, gương mặt đầy vẻ mất dạy của Trấn Vũ đã tối sầm lại.
Chiếc áo sơ mi đắt tiền hắn mặc nhuốm đầy vết dầu mỡ.
Cái đĩa lẽ ra tôi đang cầm trên tay… giờ rơi lăn lóc dưới chân.
Tiếng sành sứ vỡ vụn vang lên chát chúa.
Trấn Vũ nổi giận.
Cái giá là tôi bị đuổi việc.
Và quán nướng bị đập tan hoang.
Trước khi rời đi, hắn quay lại cảnh cáo tất cả quán hàng quanh quảng trường: “Sau này đứa nào dám thuê
con nhỏ này, tôi – Trấn Vũ – gặp một lần đập một lần!”
Đôi cánh từng muốn vươn lên bầu trời của tôi… bị bẻ gãy hết lần này đến lần khác.
Tôi thật sự không hiểu… tôi đã làm gì sai?
Tại sao các anh tôi lại phải đối xử với tôi như vậy?
Có lẽ tôi sai thật.
Đáng lẽ hôm đó, khi quyển nhật ký bị lôi ra trước mặt tất cả, tôi nên vứt bỏ hết kiêu hãnh và tự trọng, quỳ
xuống xin lỗi Tuyết Chi.
Nhưng tôi không làm.
Tôi không làm… Quyển nhật ký mà Tuyết Chi để lại như bị yểm bùa độc, bắt tất cả mọi người tin rằng đó là
sự thật.
Tôi nhớ đến chuyện mẹ từng kể khi còn nhỏ, mẹ bảo, phép thuật rồi cũng có ngày mất hiệu lực.
Nhưng mẹ chưa bao giờ nói cho tôi biết… phải làm sao mới có thể phá được thứ phép thuật đó.
Tôi khờ khạo nghĩ… có lẽ, chỉ cần tôi chết đi.
Thì bùa phép ấy sẽ tan biến.
Tôi lại đứng trên sân thượng của trường học, một mình đối diện với khoảng không lạnh buốt.
Gió lồng lộng như từng cái tát trời giáng, tát đến mức linh hồn tôi run rẩy.
Tôi thật sự sợ.
Tôi không dám chết.
Tôi sợ chết.
Nhưng tôi nhớ mẹ quá.
Trong khoảnh khắc lơ mơ, tôi như thấy mẹ đang đứng ngoài lan can, vẫy tay với tôi.
Tôi không định khóc.
Nhưng nước mắt cứ thế ào ạt tuôn rơi.
Tôi nghẹn ngào bước tới, chỉ muốn nói với mẹ một câu: “Mẹ ơi, con đau lắm. Con tủi thân lắm…”
Nhưng ngay trước khi tôi có thể bước vào vòng tay của mẹ, một người từ phía sau ôm chặt lấy tôi, gom hết
sức lực kéo tôi trở về từ mép vực.
Là Trần Nhàn.
Chị lại một lần nữa… cứu tôi.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner