Hắn lập tức cười mỉa, đắc ý quay đầu lại:
“Sao? Cuối cùng vẫn không nỡ rời xa anh à?
“Giờ nếu em nhận sai, có khi anh còn rộng lượng tha thứ, không chia tay với em nữa đấy.”
Tôi nhìn hắn như nhìn một thằng ngốc:
“Không phải. Tôi chỉ muốn trước khi anh đi, hãy gửi số liên lạc của Giang Lê Sơ cho tôi. Cả hai người
đều có trách nhiệm trong chuyện này. Tôi sẽ gửi danh sách đồ đạc hư hỏng cho cô ta.”
Nụ cười trên mặt Chu Hạ Xuyên lập tức cứng đờ.
Không nói gì, hắn đẩy số liên lạc của Giang Lê Sơ qua cho tôi, rồi kéo vali rời đi không chút do dự.
Trước khi đóng cửa, tôi chợt nghe thấy một tiếng khóc nghẹn ngào ngoài hành lang.
Nhưng đó không còn là chuyện của tôi nữa.
Lúc này, điều duy nhất tôi quan tâm chính là TIỀN BỒI THƯỜNG.
Tôi phải khôi phục lại căn nhà của mình!
11
Chu Hạ Xuyên vốn không có tiền.
Hắn tự xưng là streamer game, nhưng thực chất chỉ là một kẻ ở nhà chơi game rồi tự huyễn hoặc bản
thân.
Hắn chưa bao giờ nghiêm túc làm nghề streamer, đến cả thiết bị cơ bản cũng không chịu đầu tư, càng
không nghĩ đến chuyện kiếm tiền từ nó.
Trong suốt những năm yêu nhau, tôi tự nguyện nuôi hắn.
Mua sắm hay nạp tiền vào game, toàn bộ đều dùng thẻ phụ của tôi.
Ngay sau khi chia tay, tôi lập tức cắt thẻ của hắn.
Tôi dám chắc, trong tài khoản ngân hàng của hắn chưa đầy năm nghìn tệ.
Còn về Giang Lê Sơ, với gu thẩm mỹ rẻ tiền và thái độ không biết nhìn hàng của cô ta, tôi đoán cô ta
cũng chẳng khá hơn là bao.
Vậy nên tôi thực sự tò mò, hai người này định xoay sở thế nào để gom đủ hơn ba mươi vạn bồi
thường cho tôi.
Chỉ là tôi không ngờ, bọn họ không chỉ gom đủ, mà còn rút toàn bộ thành tiền mặt, hùng hổ xách vali
đến tìm tôi.
Vừa gặp, Chu Hạ Xuyên lập tức rút một cọc tiền ném thẳng vào mặt tôi.
“Hứa Tố, chẳng phải em chỉ muốn tiền sao? Đây! Anh cho em!”
Tôi giơ tay đón lấy, xác nhận tiền là thật, hơi nhướng mày vì ngạc nhiên.
Hắn còn định rút thêm tiền ném tiếp để trút giận, nhưng tôi đã giật phăng vali của hắn đi trước“Được rồi, đừng diễn nữa.” Tôi nhìn hắn, bình thản nói: “Ra ngân hàng kiểm tra tiền đi.”
Bị tôi tước mất cơ hội ném tiền, Chu Hạ Xuyên tức đến mức suýt nghẹn.
Trên đường đến ngân hàng, hắn và Giang Lê Sơ tay trong tay, quấn quýt không rời.
Hai người cứ đi một đoạn lại ôm nhau hôn chụt một cái, cố tình diễn trò cho tôi xem.
Chu Hạ Xuyên còn liên tục liếc nhìn tôi, mong tìm thấy chút ghen tuông hay bực bội trên gương mặt
tôi.
Nhưng tôi chẳng có tâm trí nào quan tâm đến bọn họ.
Mắt tôi chỉ có tiền, chẳng rảnh mà phí một ánh mắt cho họ.
Sau khi xác nhận đủ số tiền và gửi hết vào tài khoản, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện này!
Tôi xoay người định rời đi, nhưng Chu Hạ Xuyên bỗng nhiên vươn tay giữ tôi lại.
Tôi nhíu mày nhìn hắn, thấy hắn mấp máy môi, nhưng mãi chẳng nói được câu nào.
Đến khi tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn mới run giọng nói:
“Từ nay về sau, núi cao sông dài, mỗi người tự lo.”
“Em biết không, sau này em sẽ không bao giờ tìm được người đàn ông tốt như anh nữa đâu!”
Đến nước này mà còn cố tỏ vẻ đau khổ si tình, hắn nghĩ ai sẽ bị hắn làm cho cảm động đây?
Tôi bình tĩnh gỡ từng ngón tay của hắn ra, cười tươi nói:
“Vậy thì chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử nhé.”
Nói xong, tôi thẳng tay chặn số, xóa liên lạc với cả hai, trở về nhà thu dọn đồ đạc.
Tôi lập tức đăng bán căn hộ, sau đó lại một lần nữa bay ra nước ngoài.
Không ngờ, hai tháng sau khi tôi bán nhà đi, Chu Hạ Xuyên lại mò đến đó lúc nửa đêm, rồi không hiểu
sao đánh nhau với chủ nhà mới.
Hai người gây chuyện đến mức phải kéo nhau lên đồn cảnh sát.
Hắn còn làm mình làm mẩy, dọa tự tử, nhất quyết đòi gặp tôi!
Hắn không chỉ vay ba mươi hai vạn để trả tôi, mà còn vay hẳn năm mươi vạn.
Trả tiền cho tôi xong, hắn dẫn Giang Lê Sơ đi khắp nơi du lịch, mua sắm thả ga.
Hai người bọn họ ăn chơi tới bến, nhưng đến khi phải trả nợ thì tá hỏa.
Không có tiền, hắn bèn năn nỉ Giang Lê Sơ giúp hắn gánh một phần.
Cô ta cười tươi đồng ý ngay lập tức.
Kết quả… Sáng hôm sau tỉnh dậy, Chu Hạ Xuyên phát hiện Giang Lê Sơ đã biến mất.Cùng với điện thoại, laptop, và toàn bộ số tiền còn lại của hắn.
Không còn đường lui, hắn lại nhớ đến tôi.
Hắn định đến tìm tôi xin tha thứ, nhưng khi thấy trong nhà tôi có một người đàn ông khác, hắn tức giận
đến mất lý trí, xông vào đánh nhau, thế là bị tống vào đồn cảnh sát.
Tại đó, hắn la hét đòi gặp tôi, còn tự nhận mình là vị hôn phu của tôi.
Lúc này, trung gian môi giới nhà đất gọi điện cho tôi, cẩn trọng hỏi: “Chị ơi, anh ta cứ khăng khăng
muốn nói chuyện với chị, chị xem…”
Tôi vừa xử lý email công việc, vừa dứt khoát trả lời:
“Không cần quan tâm. Tôi không quen biết hắn.”
“Cứ xử lý theo pháp luật. Nên phạt thì phạt, nên xử thì xử.”
Tôi vừa dứt lời, môi giới gửi cho tôi một đoạn video.
Trong video, Chu Hạ Xuyên nằm bẹp dưới đất, gào khóc thảm thiết.
Tôi không mở xem, cũng không phản hồi.
Tất cả những gì xảy ra hôm nay đều là lựa chọn của hắn.
Hắn chỉ có thể trách chính mình.
Hết –