Cũng không biết, rốt cuộc nàng vượt ngàn dặm tìm thần y cứu trị cho Ninh Hoài thì có liên quan gì đến người đó hay không?
Cho đến một ngày nọ, khi ta lại bắt gặp Ninh Trạch quanh quẩn trước cổng nhà mình, cuối cùng ta cũng bừng tỉnh.
Chẳng lẽ… người mà công chúa nhắc tới chính là Ninh Trạch sao?
Trước đây, hắn từng là thống lĩnh cấm vệ quân trong cung.
Hơn nữa, năm nay hắn đã mười chín tuổi, vậy mà chưa từng nghe nói đến chuyện nghị thân.
Nghe Huyền Phong kể, thuở nhỏ Ninh Hoài và Ninh Trạch từng là huynh đệ thân thiết, thậm chí có thể ăn chung, ngủ chung.
Sau trận chiến tại Dương Thành, Ninh Hoài trở thành phế nhân, một mực đơn phương xa lánh Ninh Trạch.
Ninh Trạch cứ ngỡ Ninh Hoài vì chuyện phân chia quân công mà sinh lòng oán giận, không còn thân thiết với hắn nữa. Hắn thường xuyên đến trước cửa viện của Ninh Hoài để giải thích, rằng tất cả đều do cha sắp đặt, hắn hoàn toàn không hay biết.
Nhưng Ninh Hoài chẳng buồn để ý đến hắn, cũng chẳng chịu nói một lời. Ninh Trạch tức tối đến mức ngày nào cũng sang viện của huynh trưởng gây sự, lúc thì đạp nát mấy chậu hoa, lúc lại bắn rụng tổ chim trên cây, thậm chí có lần còn chém hỏng cả xe lăn của Ninh Hoài.
Cuối cùng, Ninh Hoài chịu mở miệng. Hai huynh đệ cãi nhau một trận long trời lở đất, đập phá trong phòng đến nỗi đồ đạc vương vãi khắp nơi.
Sau hôm ấy, Ninh Trạch không còn quấy rầy Ninh Hoài nữa. Hắn dứt khoát mua một căn tiểu trạch ở bên ngoài, cũng hiếm khi quay về Hầu phủ.
Lẽ nào người mà Ngũ công chúa thích chính là Ninh Trạch?
Nàng vượt ngàn dặm tìm thần y chữa trị cho Ninh Hoài, chẳng lẽ là vì Ninh Trạch?
Ta càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
“Ninh Trạch, ngươi lại đến làm gì?”
Ninh Trạch híp mắt, giọng điệu lười biếng: “Đây là đường nhà cô chắc? Ta không thể ngẫu nhiên đi ngang qua à?”
Ta: “…”
Từ sau khi chúng ta dọn đến đây, hắn cứ “ngẫu nhiên đi ngang qua” mãi không thôi. Lần nào cũng đứng lượn lờ ngoài cổng một lát rồi bỏ đi.
Dạo gần đây, số lần hắn xuất hiện ngày càng nhiều. Có lẽ là vì Ngũ công chúa chăng?
Giữa bọn họ thực sự từng có đoạn tình cảm sâu nặng ư?
Ninh Trạch thấy ta đứng ngoài sân, bèn xoay người rời đi.
Nhớ đến giọt nước mắt của Ngũ công chúa hôm ấy, ta bứt rứt vò đầu, trong lòng đấu tranh kịch liệt.
Hay là… thử dò hỏi một chút xem sao?
Thấy Ninh Trạch sắp khuất bóng sau góc tường, ta nghiến răng, dậm chân đuổi theo.
“Này, Ninh Trạch, ngươi có biết nơi nào có thể mua quất xanh không?”
Bước chân hắn thoáng khựng lại, “Quất xanh là loại quả chỉ có vào mùa đông.”
“Ta có một bằng hữu rất thích quất xanh, nàng đã vượt núi băng rừng suốt chín tháng trời để tìm thần y giúp chúng ta. Ta muốn cảm tạ nàng, nhưng lại chẳng biết đi đâu để mua quất.”
Hắn hít sâu một hơi, lặp lại: “Quất xanh là loại quả chỉ có vào mùa đông.”
“Nàng cũng nói mùa hè không phải mùa của quất. Nhưng mỗi khi nhắc đến nó, nước mắt nàng lại không kìm được mà rơi xuống. Chắc là thèm quá nên khóc thôi. Nếu ngươi thật sự không biết, vậy thì bỏ đi, coi như ta hỏi nhầm người vậy.”
Ninh Trạch chẳng buồn để ý đến ta, cứ thế xoay lưng rời đi.
Nhưng chưa bao lâu sau, hắn lại quay lại, đứng cách ta không xa, chỉ thốt ra hai chữ: “Chờ đi.”
19
Buổi tối, ta nằm trong chăn, lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận không thể đánh thức Ninh Hoài dậy mà hỏi cho rõ ràng – rốt cuộc giữa Ngũ công chúa và Ninh Trạch có thật sự có chuyện gì hay không?
Nhưng ta lại đã hứa với Ngũ công chúa sẽ không nói ra.
Mang trong lòng một bí mật không biết thực hư, ta trằn trọc khó chịu, vừa suy nghĩ vừa cào đầu, bỗng hai chân bị đè mạnh xuống.
Ta hoảng hồn, lập tức lay Ninh Hoài dậy: “Hoài ca, chàng có cảm giác ở chân rồi sao? Sao lại có sức như vậy?”
Giọng chàng khàn khàn, còn vương chút buồn ngủ: “Ừm… Thanh Thanh…”
Thanh âm mơ hồ vang lên giữa màn đêm, thấp đến mức như một cơn gió nhẹ lướt qua tai ta, khiến lòng ta không khỏi tê dại.
“Nóng… nóng quá…”
“Hoài ca, lúc nãy chàng kẹp chân ta, thật sự có cảm giác sao?”
Ninh Hoài lười biếng đáp, giọng nói ám muội: “Thanh Thanh, nàng thử xem đi.”
Chàng đưa tay vào trong chăn, giữ chặt lấy eo ta, gọi tên ta bên tai một cách trầm thấp mà mê đắm.
Dưới sự quấn quýt dây dưa của chàng, ta chẳng thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn chịu thua.
Chỉ đến khi chính thức thử nghiệm, ta mới phát hiện – Hoài ca vẫn y như cũ, chân chẳng có chút sức lực nào cả.
Nhưng người ra sức thì lại là ta, suýt chút nữa đã mất cả cái eo.
Vài ngày sau chính là thọ yến của hoàng hậu.
Hoàng đế mở tiệc mừng tại Sướng Dự viên.
Văn võ bá quan nhân dịp này cũng có thể vào Sướng Dự viên để tránh nóng, vui chơi.
Ninh Hoài bảo rằng Sướng Dự viên vốn là ngự uyển, ngày thường không mở cửa cho người ngoài, hiếm có dịp nên chàng dẫn ta theo.
Trên đài cao ngoài trời, cung nga theo tiếng nhạc mà múa uyển chuyển.
Quần thần luân phiên chúc mừng thọ lễ, trong đó có cả Vệ đại nhân.
Vệ Loan khoác lên mình bộ y phục đỏ rực, nhẹ nhàng bước lên dâng vũ khúc chúc thọ.
Nàng ta không mang bất kỳ trang sức nào trên đầu, y phục chỉ đơn giản là một tấm sa đỏ mỏng manh, không hề xa hoa diễm lệ.
Nàng ta bắt đầu xoay tròn, động tác nhanh dần, nhanh dần, mỗi lúc một mau hơn.
Trước mắt mọi người, tựa như chỉ còn lại một dải lụa đỏ phiêu động theo gió.
Tựa như lúc này, gió đã có hình dáng.
Gió là nàng ta, mà nàng ta cũng chính là gió.
Điệu múa kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Ninh Hoài ghé sát tai ta, thấp giọng nói: “Thanh Thanh, nàng mau nhìn kìa, xem cái bộ dạng mất mặt của Tam hoàng tử kia kìa, hắn còn nhớ thương Vệ Loan nữa à? Nhìn bề ngoài thì ra dáng quân tử lắm, nhưng hồi trước khi ta còn hôn ước với Vệ Loan, hắn tức giận đến mức tranh cãi với ta một trận to. Ta giải thích thế nào cũng không nghe, cứ như là ai cũng phải yêu thích Vệ Loan mới đúng vậy, có bệnh hay gì không vậy chứ?”