9.
Khi ta còn đang nức nở, Trần Giang bất ngờ cúi xuống hôn đi giọt lệ nơi khóe mắt ta.
Thanh âm khàn khàn vang lên:
“Đừng khóc, ta sẽ đối xử tốt với nàng suốt đời.”
“Ta biết chuyện để nàng làm thê tử của cả ba huynh đệ bọn ta, nàng nhất thời chưa thể chấp nhận.”
“Nhưng tình cảnh trong nhà nàng cũng thấy rồi… thật sự là ta chẳng còn cách nào khác.”
“Đừng khóc nữa… được không?”
Nghe hắn nói vậy, ta dần dần nín khóc.
Thế nhưng đúng lúc ấy, Trần Giang lại đột ngột mạnh mẽ hơn.
Ta không nhịn được bật lên một tiếng rên khẽ.
Thấy vậy, ánh mắt Trần Giang lập tức trở nên nóng rực.
Mãi đến khi cổ họng ta khàn đặc, thân thể kiệt quệ không chịu nổi nữa, hắn mới chịu buông tha ta.
Ta rất nhanh liền thiếp đi.
10.
Tới khi ta tỉnh dậy thì đã là giữa trưa.
Trần Giang và Trần Vũ đã lại lên núi săn thú, chỉ để Trần Sơn ở nhà trông chừng ta.
Lúc này, Trần Sơn đang ngồi trước giường đất, vừa nghịch ngợm ngón tay ta, vừa thi thoảng cúi đầu hôn
nhẹ.
Thấy ta mở mắt, ánh nhìn hắn lập tức sáng rỡ:
“Thê tử, nàng tỉnh rồi à?”
“Chắc đói rồi phải không? Để ta đi múc cơm cho nàng.”
Nói xong liền xoay người chạy ra ngoài.
Ta vội chống đỡ thân thể mỏi mệt rã rời mà ngồi dậy.
Điều khiến ta nhẹ nhõm nhất chính là – trên người ta đã được mặc lại y phục tử tế.
11.
Trần Sơn là người trắng trẻo nhất trong ba huynh đệ, đôi mắt như cún con, trong trẻo sáng ngời, lúc nào
cũng mang theo ý cười.
Hắn nhanh chóng bưng vào một bát canh gà rừng cùng cơm trắng cho ta.
“Thê tử, đại ca nói nàng tối qua mệt lắm, hôm nay phải bồi bổ cho tốt.”
“Để ta đút nàng ăn nhé!”
Nghe vậy, mặt ta bất giác nóng lên:
“Không cần đâu… ta tự ăn được.”
Trần Sơn thoáng tỏ vẻ thất vọng:
“Vậy cũng được…”
Hắn đặt một chiếc bàn gỗ nhỏ lên giường, rồi chống cằm, mắt sáng rực nhìn ta chăm chú không chớp.
Bị ánh mắt ấy nhìn đến phát ngượng, ta không nhịn được hỏi:
“Ngươi… sao cứ nhìn ta mãi thế?”
Trần Sơn lập tức cười toe toét:
“Bởi vì thê tử xinh đẹp quá mà!”
Vừa nói vừa đếm ngón tay lẩm bẩm:
“Hôm qua là đại ca ngủ với nàng, tối nay đến lượt nhị ca, mai là tới lượt ta ngủ cùng nàng rồi!”
“Giá mà ta là lão nhị thì tốt biết mấy, vậy là tối nay được ôm nàng ngủ rồi!”
“Nàng không biết đâu, tối qua ta với nhị ca nghe thấy động tĩnh giữa nàng với đại ca, suýt nữa không chịu
nổi, muốn bung cả quần luôn!”
Nghe vậy, mặt ta lập tức đỏ bừng, tay run lên, khiến miếng thịt gà kẹp trên đũa rơi luôn xuống bàn.
Biết là bọn họ ăn nói thô lỗ, nhưng câu này… thật sự quá thô rồi đấy!
“Ngươi… ngươi…”
Ta lắp bắp hồi lâu, nhưng không biết nên mắng hắn thế nào cho phải.
Trần Sơn thấy mặt ta đỏ bừng liền cuống quýt nói:
“Thê tử, nàng đừng xấu hổ mà! Ta nói thật đấy!”
Ta không khỏi hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn nóng bừng trên mặt xuống.
Sau đó nghiêm giọng:
“Từ nay đừng nói mấy lời như thế nữa.”
Trần Sơn thấy ta nổi giận, vội vàng gật đầu:
“Được rồi thê tử, nếu nàng không thích thì ta không nói nữa.”
“Mau ăn đi, cơm nguội mất thì không ngon đâu.”
Lúc này ta mới cầm đũa lên, cắn răng chịu đựng nỗi ngượng ngùng trong lòng mà ăn từng miếng.
12.
Ăn xong, ta xuống giường rửa mặt.
Lúc này mới phát hiện y phục của ta đã được giặt sạch, phơi ngay ngắn trên chiếc sào tre.
Ngó quanh sân và gian nhà tranh của Trần gia, khắp nơi đều được ba huynh đệ dọn dẹp gọn gàng, ngăn
nắp. Nhìn qua cũng chẳng thấy chỗ nào cần ta đụng tay vào.
Thấy vậy, trong lòng ta không khỏi âm thầm thở phào một hơi.
Không phải vì mừng rỡ vì không phải làm việc nhà.
Mà là vì thấy may mắn — may mắn vì ba huynh đệ Trần gia đều là những nam nhân chịu thương chịu khó.
Nghèo là một chuyện.
Nhưng nghèo mà còn cẩu thả bừa bộn, lại là chuyện khác.
Trần gia tuy nghèo, nhưng ba huynh đệ ấy xem ra đều biết sống, biết lo toan. Cùng sống với những người
như vậy, chí ít cũng còn có hy vọng để mà hướng về ngày mai.