Advertise here
Giành Lại Cuộc Đời Vốn Thuộc Về Tôi

Chương 10



Chỉ cần tôi mang gương mặt giống Chu Từ Mộ, bọn họ sẽ không bao giờ từ bỏ mưu đồ chiếm lấy cuộc đời
tôi.
Tôi phải tàn nhẫn.
Với họ, với chính mình.
Chu Từ Mộ, kiếp này… đến lượt mày nếm thử cảm giác sống không bằng chết.
“Đồ khốn nạn! Tao giết mày! Mày hủy đời em mày rồi! Sao mày ác độc thế, sao mày không chết đi cho rồi!”
Mẹ tôi đỏ mặt như quỷ dữ, móng tay dài định cào vào mặt tôi.
Ngay giây sau, bà ta đã bị hai vệ sĩ phía sau tôi bẻ tay khóa lại, không nhúc nhích được.
Mỗi lần tôi cử động cơ mặt, vết sẹo kia đều kéo căng đến đau nhói… Nhưng tôi vẫn cười. 
Không ngoảnh lại, tôi rời khỏi nơi đã giam cầm mình suốt hai kiếp, chạy về phía ánh mặt trời, nơi Giang Sơ
Nguyệt và lớp trưởng đang đứng chờ.
“Ly Ly, mặt cậu…”
Lớp trưởng lần đầu tiên thấy vết sẹo của tôi, nước mắt rơi từng giọt lớn, vẻ mặt đầy hoảng hốt.
Tôi xoa dịu cô ấy, giọng nhẹ nhàng: “Không sao đâu, y học phát triển mà, vài năm nữa làm phẫu thuật xoá
sẹo là ổn.”
Ba chúng tôi sóng vai bước ra khỏi khu dân cư.
Đúng lúc đó, một giọng nam quen thuộc vang lên từ phía sau: “Cảnh sát, cảnh sát, chính là ở đây! Vợ tôi
giận dỗi bỏ về nhà mẹ, các anh nhất định phải khuyên cô ấy giúp tôi!”
“Biết rồi biết rồi, phiền thật.” – Viên cảnh sát đáp lời, cùng gã đàn ông béo mập kia chạy lên tầng nơi tôi vừa
rời đi.
Khi ánh mắt tôi chạm vào gã, hắn lại là người đầu tiên quay đi tránh né.
“À đúng rồi, vợ anh là nhà nào ấy nhỉ?”
“Tầng bảy! Cô ấy tên là Chu Từ Mộ.”
22
Học kỳ hai năm nhất đại học, Chu Từ Mộ vì muốn thoát khỏi gã đàn ông bạo hành đã lén lấy điện thoại báo
cảnh sát.
Cô ta khai toàn bộ chuyện nhốt tôi trong nhà, cầu xin cảnh sát thả mình về.
Nhưng mẹ tôi không muốn đi tù, cứ nói tất cả là bịa đặt vớ vẩn của Chu Từ Mộ.
Hai người to tiếng rồi đánh nhau. Trong lúc giằng co, mẹ tôi ngã xuống cầu thang, trở thành người thực vật,
mê man không tỉnh lại.
Bố tôi nhìn bảng viện phí xong, quay đầu bỏ trốn sang tỉnh khác, từ đó không trở lại.
Còn Chu Từ Mộ thì từ đồn cảnh sát lại bị gã bạo hành bắt về, quay lại cái “nhà tù” quen thuộc của cô ta.
Chuyện này gây ra không ít xôn xao trong khu. Nhưng đa phần người trong vùng đều biết hoàn cảnh nhà
tôi, không có ai vô ý đến mức lên án tôi là bất hiếu.
Năm tư, tôi trở về trường cũ.
Từ xa, tôi tình cờ nhìn thấy Chu Từ Mộ một lần.
Cô ta đang cầm một mảnh chai vỡ lôi ra từ thùng rác, rạch lên mặt mình, vừa rạch vừa lẩm bẩm như người
điên: “Tôi mới là Chu Ly… tôi mới là…”
Chồng cô ta bất ngờ từ góc khuất xông ra, đá hai phát khiến cô ta ngã lăn ra đất rồi lôi đi, vừa kéo vừa chửi:
“Con điên, lại trốn à! Để xem tao có đập chết mày không! Mẹ kiếp, nhìn cái mặt mày là tao muốn tắt đèn
luôn rồi…”
“Ly Ly, đang nhìn gì thế? Phần phát biểu của cựu học sinh danh dự sắp bắt đầu rồi đấy.” – Từ xa, cô Lý gọi
tôi.
“Không có gì, em tới ngay!”
Tôi quay người đi tới, ánh mặt trời rọi lên khuôn mặt tôi – sáng láng, sạch sẽ như thuở ban đầu.
23
“Ly Ly, chuẩn bị xong chưa!” – Lớp trưởng quay sang hỏi tôi.
“Sơ Nguyệt, cậu xong chưa?” – Tôi hỏi Giang Sơ Nguyệt.
“…” – Giang Sơ Nguyệt im lặng.
“Chuẩn bị xong rồi!” – Tống Vũ hét lớn.
“Ba, hai, một… khai trương đại cát!”
Tống Vũ vung tay lớn tiếng: “Cứ ăn thoải mái! Hôm nay toàn bộ do Tống thiếu gia bao trọn!”
“Yeahhh!!”
Lớp trưởng nắm tay tôi một bên, tay kia kéo Giang Sơ Nguyệt, lao vào quán lẩu như gió, gọi liền hai mươi
tám món thịt.
“Đừng lãng phí đồ ăn đấy!!” – Tống Vũ hét lên như chết lặng.
Hôm nay là chi nhánh thứ ba mươi tám của chuỗi lẩu nhà Tống Vũ khai trương. Ba mươi bảy chi nhánh
trước đều lỗ nặng rồi đóng cửa.
Ai bảo hải sản thì phải bay từ Tam Á về, thịt bò thì phải giết bò Wagyu tại chỗ, rau củ thì trồng trong nhà
kính…
Giá thì cao ngất, người bình thường không dám ăn.
Không lỗ mới lạ.
Kiếp này, không bị Chu Từ Mộ lừa tình, lừa tiền, Tống Vũ vẫn là một thiếu gia ngốc ngếch giàu nứt vách.
Tống Vũ mặt dày hỏi tôi: “Này, Chu Ly, cậu quyết định xong chưa, tốt nghiệp sẽ làm gì?”
Tôi, lớp trưởng, Giang Sơ Nguyệt – ba người nhìn nhau, cùng cười.
Tống Vũ bực: “Không được làm lơ tôi!”
Lớp trưởng hí hửng: “Tôi định học cao học, thi vào trường ba cậu, thực hiện giấc mơ Thanh Bắc!”
Tôi tranh thủ lúc Tống Vũ không để ý, gắp miếng thịt bò cuối cùng trong nồi, mặc kệ cậu ta hét lên bất mãn.
Tôi bình thản nói: “Tôi đăng ký ba năm dạy học vùng sâu, về rồi sẽ học tiếp cao học.”
Tôi nghĩ… nếu có thể giúp thêm một cô gái khác dùng tri thức để thay đổi số phận, phản kháng lại gia đình
độc hại, thì thật tuyệt.
Giang Sơ Nguyệt gật đầu: “Ừ.”
Tống Vũ nghẹn họng: “Gì mà ừ, cậu cũng đi hả?”
“Ừ.” – Giang Sơ Nguyệt gật đầu lần nữa.
Tống Vũ: “Các cậu đúng là cô lập tôi mà…”
Mặc kệ cậu ta kêu gào, chúng tôi lại cùng nhau “càn quét” phần tôm viên trong nồi.
Ăn no, uống đã, cả đám nằm vật ra, cười vang giữa ánh nắng ấm áp.
Thật tốt biết bao – những ngày bình yên, hạnh phúc, và tràn đầy hy vọng.
Tôi nghĩ, cả đời này… mình sẽ sống như thế.
[HẾT]


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner