75.
Xe khởi hành chạy được một đoạn khá xa thì bất ngờ nghe Kai gọi Chương Định dừng. Anh quay xuống mỉm cười nhẹ giọng.
“Thư Ca? Anh và Chương Định xuống mua ít đồ, em muốn mua gì không.”
Cô chớp hàng mi. Mặc dù đã ổn…nhưng sắc mặt vẫn còn khá nhợt. Cô nhẹ nhàng lắc đầu, như sợ sẽ đánh thức người nào đó.
“À, vậy chờ bọn anh một chút!”
Chương Định hiểu ý, lập tức vội đẩy cửa xuống theo. Ở trên xe lúc này chỉ còn mỗi cô và Trình Quân Dục, mà hắn thì vẫn còn đang ngủ.
Qua đi chừng vài phút, Trình Quân Dục cựa mình mở mắt, thấy xe đã dừng, hai người phía trước mất dạng thì ngờ nghệch:
“Hai người đó đi đâu rồi em?”
Hắn tỉnh, Lục Thư Ca dứt khoát đưa tay đẩy đầu hắn ra. Lơ mặt sang chỗ khác lên tiếng:
Trình Quân Dục nhích đến gần, ngón tay chạm tới từ từ khều lấy ngón tay cô, chất giọng thâm trầm lại dịu dàng.
“Bé! Em còn giận anh hửm. Không muốn tha thứ cho anh sao?”
Cô muốn rút tay, nhưng lại bị Trình Quân Dục nhanh trước một bước nắm chặt kéo lại, ngay tức thì cơ thể nhỏ nhắn đã mềm mại áp sát vào thân mình vạm vỡ cao lớn của hắn. Cô trừng mắt, hé môi.
“Đừng giận anh nữa nhé? Anh biết lỗi rồi!”
“Không muốn, là anh khi dễ tôi.”
Dù gương mặt xinh đẹp của cô đang khó chịu hờn giận, cơ mà giọng nói thốt ra vì mệt nên rất nhẹ. Nhẹ đến mức, lọt vào tai hắn lại day giật khiến trái tim ngứa ngáy không ngừng. Trình Quân Dục cúi xuống, tì trán mình vào trán cô. Nơi chóp mũi khẽ cọ qua cọ lại, giọng hắn khàn khàn:
“Anh không có, anh chưa bao giờ có suy nghĩ đó! Lời lẽ của anh không đúng, tổn thương em là anh sai. Bảo bối, em tha thứ cho anh lần này nhé? Anh tuyệt đối không phạm sai lầm nữa.”
Cô cảm nhận rõ thành ý cùng sự chân thành ở trong lời nói của Trình Quân Dục. Nhưng, nhớ lại cô vẫn còn rất giận. Cô đẩy mặt hắn ra, thái độ trước sau cư nhiên như một.
“Tôi chưa muốn tha thứ cho anh, Trình Quân Dục, cơ bản anh không hiểu tôi. Nóng giận, anh càng không hề suy nghĩ cho tôi.”
“Xin lỗi em!” Yết hầu nặng nề lăn lộn lên xuống, Trình Quân Dục hạ mình: “Anh sẽ thay đổi, từ nay sẽ chú ý đến cảm nhận của em.”
Quen với lối sống nên quả thực khi nói ra câu đó hắn quên mất cảm nhận của Lục Thư Ca. Hắn quên, Lục Thư Ca không phải đàn em của hắn.
Cô sẽ nổi giận, sẽ không phục, thậm chí là ghét hắn! Mà những điều này khiến hắn cực kỳ sợ hãi.
Hít sâu một hơi, cô đối diện với đôi mắt đáng thương giống cún con của hắn nghiêm túc:
“Trình Quân Dục, nếu anh còn như vậy tôi nhất định không tha thứ cho anh. Dù có phải đánh đổi mọi thứ tôi tuyệt đối sẽ rời khỏi anh.”
Hắn nở nụ cười, đầu gật gật một cách ngoan ngoãn, vòng bàn tay ôm cô:
“Anh không dám nữa! Anh không dám nữa đâu.”
Cô phồng má, lặng thinh không nói gì. Thấy hắn dần tiến lại gần, cô nhíu mày cản:
“Muốn em lây bệnh cho anh.”
Hắn khẽ hôn lên trán song chầm chậm di chuyển lần mò xuống đôi môi nhỏ. Còn chưa kịp hôn Lục Thư Ca đã tránh đi, Trình Quân Dục xìu xuống.
“Bé ơi, từ chiều hôm qua em cứ hắt hủi anh, hôn anh một cái an ủi anh được không? Anh sợ lắm.”
Đầu cô ngay lập tức vang lên mấy tiếng trống. Trình Quân Dục đây sao? Nhìn bộ dạng lúc này của hắn không khác gì cún con mới tìm được chủ, sợ hãi cần chủ nhân dỗ dành cưng nựng, yêu thương.
Là ai thật sự, mới là người đang giận chứ?
Trông thấy cô lơ là, Trình Quân Dục cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Lục Thư Ca hỗn loạn, lui về phía sau, Trình Quân Dục níu lại gáy cô, đưa mặt một lần nữa đến gần, hơi thở khẽ khàng phun lên mặt cô, âm thanh khàn khàn nói:
“Anh xin lỗi, anh không nên tổn thương em. Thư Ca, em ở trong lòng anh chiếm vị trí rất lớn…”
Đôi mắt cô nhìn chằm chằm mặt người đàn ông, khẽ gật đầu “Ừ!” lên một cái.
Lời vừa dứt, Trình Quân Dục đè ép người xuống, một tay hắn cẩn thận nắm lấy cằm cô. Khóa chặt môi nhỏ, hơi thở nặng nề hôn cắn cánh môi, đầu lưỡi nóng bỏng ướt át, nhẹ nhàng tách kẽ răng tiến vào bên trong si mê đảo quanh khoang miệng mút mạnh.
Bên ngoài, ở một góc Kai với Chương Định thong thả ngồi, trên tay mỗi người là bịch sữa đậu nành. Vừa uống vừa ngắm nghía đường xá. Chương Định uống xuống ngụm sữa quay đầu.
“Anh Kai, mình ngồi thế này đến bao giờ.”
Kai hững hờ giơ tay xem đồng hồ, nhếch môi cười:
Chương Định liếm môi, dè dặt: “Theo anh, lão đại có khả năng làm hoà được với chị dâu không?”
Kai suýt nữa sặc sữa đậu nành, phì cười thành tiếng chế nhạo:
“Định, mày nhìn đi, độ dày của đường còn phải chào thua bản mặt của thằng Dục. Hơi đâu lo lắng làm gì chứ?”
Chương Định gật gật. Cảm thấy lời Kai nói không sai chút nào, song lại cực kỳ thư giãn uống tiếp bịch sữa đậu nành trong tay.
Chừng hơn 10 phút Kai lẫn Chương Định lững thững mới trở lại ngồi vào trong xe. Cảm nhận là bầu không khí đã hòa hoãn, dịu đi không ít, để ý trên môi Trình Quân Dục xuất hiện thêm vết cắn sưng lên, còn Lục Thư Ca thì sớm đã ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn ngủ.
Kai thở ra. Mẹ nó, bây giờ mới thật sự sống lại.
Anh ngồi vào, quay đầu cong môi nháy mắt với Trình Quân Dục rồi vui vẻ bảo Chương Định lái xe. Chương Định vội vàng gật đầu, rấp rẻng chạy đi.
Đúng là, mọi thứ có dễ thở hay không phụ thuộc vào tâm trạng của Trình Quân Dục.
Sau khi nghe ngóng được thông tin của chồng, bà Tạ nổi điên gấp gáp trở vào thư phòng chồng nóng giận chất vấn.
Tạ Hiển thấy vợ, thái độ cực kỳ hời hợt:
Tạ phu nhân đi tới, thẳng thừng ném những bức ảnh xuống bàn. Tạ Hiển liếc nhìn, xong chau mày ngẩng lên.
“Bà cho người theo dõi tôi đấy à?”
“Theo dõi?” Tạ phu nhân cười nhạt, dáng vẻ vẫn toát lên được sự sang trọng quý phái. Bà ta châm biếm: “Việc ông làm, cần tôi theo dõi sao? Tai mắt có xung quanh, là bọn họ gửi cho tôi.”
Tạ Hiển thở dài, đầu lần nữa cúi xuống xem xét đống sổ sách, chớ hề quan tâm đến sắc mặt vợ đang ghen lồng lộn.
Thấy chồng hờ hững, Tạ phu nhân tức khắc càng tức giận hơn, bà ta cao giọng:
“Ha! Từ bao giờ ông lại tuyển dụng thư ký là nữ.”
Ông Tạ chán ngán, mạnh bạo đóng tập tài liệu đứng dậy, thái độ lạnh lẽo cảnh báo:
“Đây là công việc. Bà tốt nhất đừng sinh sự gây đến phiền phức cho tôi! Tôi đã nói là thư ký, thì chỉ đơn giản là thư ký, bớt cái tính ghen tuông linh tinh lại đi rõ chưa.”
Không nhường nhịn, Tạ phu nhân khinh thường:
“Chỉ là thư ký? Tôi không được ghen tuông, chẳng lẽ tôi phải trơ mắt nhìn ông ra ngoài chơi bời rồi đưa thêm một đứa con hoang về cái nhà này hay sao hả.”
“Tạ Hiển? Tôi nhắc cho ông nhớ, nếu ông còn phá hủy lời hứa, đem con hoang về đây, tôi nhất định không để yên cho ông. Cái nhà này chứa mình thằng Hữu Lễ là giới hạn cuối cùng của tôi.
Không muốn phân bua tranh cãi cùng vợ, ông Tạ liền phất tay sải bước bỏ đi. Bà Tạ nghiến răng nhìn theo, song liếc ánh mắt đến những bức ảnh trên bàn.
Trong hình, một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp tươi roi rói thướt tha xuất hiện bên cạnh ông Tạ.
Bà Tạ mở điện thoại, nhanh chóng bấm số gọi đi cho người nào đó?
Ngoài cửa lớn, ông Tạ vừa đi ra liền chạm mặt với Tạ Hữu Lễ. Cậu ta nhìn thấy cha, một mặt lạnh lẽo bước qua. Ông Tạ không hài lòng, cất giọng:
“Con không chào hỏi được một tiếng sao?”
Tạ Hữu Lễ bật cười châm chọc:
Tạ Hữu Lễ hời hợt quay người, đút tay vào túi quần:
“Tôi từ nhỏ không được dạy dỗ. Là một thằng không có gia giáo, ông chấp làm cái gì chứ? Huống hồ không phải ông nói, tôi về đây cứ sống theo ý của tôi thích?”
Ông Tạ một bụng nặng nề. Vì cảm thấy có lỗi với Tạ Hữu Lễ, bởi vậy ông ta rất nhún nhường.
“Được rồi! Con cứ làm theo ý của con.” Nhớ ra chuyện quan trọng, ông Tạ lại nhắc:
“Sắp đến công ty có tiệc, con cũng là thành viên của gia đình thì nhớ góp mặt.”
Tạ Hữu Lễ nhún vai: “Tùy tâm trạng.”
Nói xong, Tạ Hữu Lễ liền quay người bỏ đi vào trong. Để lại ông Tạ một mặt bối rối cùng khó xử. Thực sự, không biết phải làm thế nào mới có thể bù đắp thiệt thòi cho con trai riêng?
Trong lúc ông Tạ đang ngẫm ngợi, một người ở phía sau bước đến cúi đầu:
“Ngài Tạ, xe đã chuẩn bị xong.”
Ông Tạ thu liểm cảm xúc gật đầu. Song quay người mau chóng bước đi.
Mấy hôm nay… thái độ giữa cô và Trình Quân Dục đã quay về bình thường. Sau ngày hôm đó hắn dường như rất sợ, bởi vậy hoàn toàn thận trọng không dám khiến cô buồn.
Độ dính người thì chỉ có tăng tuyệt nhiên không thấy giảm.
Hôm nay học xong, Trình Quân Dục liền chạy tới đón cô từ trường về căn hộ riêng của hắn.
Ngồi ở phòng khách, cô vừa uống sữa vừa xem sách. Trình Quân Dục từ thư phòng đi ra, trên tay cầm thứ gì đó, hắn ngồi xuống bên cạnh đưa sang.
Trình Quân Dục cười, ý cười mang theo sự xấu xa:
“Nhà họ Tạ mở tiệc, em có nhã hứng muốn xuất hiện cùng anh không, bé cưng?”
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.