Advertise here
Hoán Đổi Linh Hồn

Chương 1



1.
Hôm nay là ngày thứ 15 tôi sống trong thân xác của Liễu Thanh Thanh, mỗi lần soi gương tôi vẫn bị
chính mình dọa cho giật bắn.
Thân hình béo tròn, mặt đầy ngấn thịt, làn da thì đen sạm bóng nhẫy vì dầu, mái tóc mái xéo bết dính
thành từng lọn che kín mắt trái.
Còn mắt phải thì bị thịt mặt che gần hết, phải vạch đống mỡ mới thấy được một khe nhỏ.
Tôi cố chịu đựng cảm giác khó chịu, vốc nước lạnh rửa qua mặt rồi vội vã chạy ra trạm xe buýt.
“Mèo con, ăn sáng này!”
Mẹ của Liễu Thanh Thanh tập tễnh đuổi theo, sốt ruột dúi cho tôi một túi đồ ăn sáng to tướng.
Tôi phanh gấp, đứng khựng lại, nhận lấy túi nylon từ tay mẹ cô ấy, nhét vào cặp rồi lại tiếp tục lết về
phía trạm xe buýt.
Nói là chạy, nhưng thực tế cũng chẳng khác đi bộ là mấy.
Liễu Thanh Thanh cao khoảng 1m67, nhưng nặng gần 100 ký.
Tôi dùng hết sức lực toàn thân mà cũng chỉ nhấc chân nhanh hơn bình thường một chút.
Chỉ vài động tác đơn giản vậy thôi mà tim tôi đã đập loạn, ngực thì nặng trịch, muốn thở cũng khó
khăn.
Không hiểu ngày xưa cô ấy học thể dục kiểu gì mà trụ nổi nữa.
Khi tôi chen được lên xe buýt, áo thun mỏng manh trên người đã ướt sũng mồ hôi.
“Xin lỗi, cho tôi qua với.”
Tôi ngồi phịch xuống hàng ghế cuối, cậu con trai ngồi cạnh cửa sổ lập tức bịt mũi ra mặt.
Tôi nhận ra cậu ta – một trong những người từng theo đuổi tôi, kiên trì mang đồ ăn sáng cho tôi suốt
ba tháng trời.
Thế mà giờ đây, cậu ta lại cố nép hẳn người sang bên, như thể tôi đang mang trên người một loại virus
kinh khủng nào đó.2.
“Xì, hôi muốn chết, ghê quá đi mất.”
Liễu Thanh Thanh người vốn đã béo, lại đang giữa mùa hè, mồ hôi túa ra như tắm.
Áo thun vàng nhạt, phần cổ và nách đều ướt đẫm.
Tôi ngượng ngùng rụt vai lại, cố hết sức không để tay mình chạm vào cậu con trai bên cạnh.
Bảo sao hồi trước hè đến, cô ấy toàn mặc thêm áo khoác.
Nghĩ tới những tiếng cười giễu cợt sau lưng của bọn con trai, mắt tôi đỏ lên lúc nào chẳng hay.
Tôi nhất định phải giảm cân, trước khi quay lại thân xác thật, phải giúp cô ấy bớt được chút mỡ thừa
nào hay chút đó.
Sau khoảng thời gian ban đầu đầy đau đớn, rối bời và lo lắng, giờ tôi đã bắt đầu quen dần với thân thể
của Liễu Thanh Thanh.
Tất cả là nhờ cô ấy – người luôn ở bên an ủi và cổ vũ tôi ngay từ đầu.
Cô ấy nói đúng, chỉ cần chúng tôi cùng cố gắng, rất nhanh thôi sẽ có thể trở lại cơ thể của mình.
Nghĩ đến Liễu Thanh Thanh, lòng tôi bỗng thấy ấm áp lạ thường.
Trước đây cô ấy lúc nào cũng trầm lặng, sống thu mình, gần như chẳng bao giờ nói chuyện với ai.
Lúc nào cũng một mình đến lớp, một mình về, một mình đi ăn, một mình đi vệ sinh.
Bạn bè trong lớp chẳng ai ưa nổi cô ấy, con gái thì chê bai, con trai thì ghét bỏ.
Nếu tôi là vầng trăng sáng treo cao giữa trời của trường trung học Giang Nam, thì cô ấy chính là bùn
lầy mục rữa dưới đất, ai đi ngang cũng có thể giẫm lên một cái.
Thế nhưng, sau vẻ ngoài tầm thường ấy lại là một trái tim ấm áp và tốt bụng.
Chỉ vỏn vẹn hai tuần, những gì chúng tôi cùng trải qua đã biến hai đứa thành bạn thân nhất.
3.
Thở không ra hơi, tôi cuối cùng cũng kịp vào lớp trước khi chuông reo, rồi đổ gục xuống bàn ở hàng
ghế cuối, cố gắng hít thở sâu.
Lục Tuấn Trì chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi lại xoay người nằm bò xuống bàn ngủ tiếp.
Cả lớp không ai ưa Liễu Thanh Thanh, giáo viên chủ nhiệm liền sắp cho cô ấy ngồi cạnh thùng rác,
hàng cuối lớp.
Trường cấp ba Giang Nam là ngôi trường top đầu trong thành phố, học sinh phần lớn là con nhà giàu
hoặc có thế lực.
Còn Lục Tuấn Trì, là học sinh được tuyển thẳng theo diện thể thao, cũng nghèo như Liễu Thanh
Thanh.
Vì thế, hai chỗ ngồi tệ nhất lớp, nghiễm nhiên thuộc về hai người bọn họ.Bình thường, một đứa thì ngủ, một đứa thì ngơ ngẩn, ai lo việc nấy, nước sông không phạm nước
giếng.
Nhưng sự xuất hiện của tôi rõ ràng đã phá vỡ sự yên ổn giữa hai người.
“Lục Tuấn Trì, ăn trứng không?”
Tôi lôi hai quả trứng trong túi áo ra dúi cho cậu ấy, tiện tay để thêm một hộp sữa lên bàn.
Đã quyết tâm giảm cân thì phải bắt đầu từ ăn uống.
Nhà Liễu Thanh Thanh nghèo, nhưng bố mẹ lại cực kỳ cưng chiều cô, bản thân họ nhịn ăn nhịn mặc,
gom hết tiền cho con gái.
Liễu Thanh Thanh ăn khỏe, chỉ bữa sáng thôi mà đã ngốn năm sáu quả trứng, hai hộp sữa, thêm bốn
năm cái bánh bao.
Lục Tuấn Trì quay sang nhìn tôi kỹ lưỡng một lúc, bật cười khẩy: “Liễu Thanh Thanh, không phải cậu
thích tôi đấy chứ?”
Tôi nhìn cậu ta không biết nói gì.
Lục Tuấn Trì và Thẩm Bắc Thần được mấy cô gái trong trường gọi là “song tử nam cao”, ai đẹp hơn ai
là chủ đề gây tranh cãi suốt.
Khác với vẻ nhẹ nhàng thư sinh của Thẩm Bắc Thần, Lục Tuấn Trì lại toát ra khí chất ngang tàng, lông
mày đậm, sống mũi cao, làn da ngăm rám nắng.
Không thể phủ nhận cậu ta rất điển trai, nhưng cái kiểu ngông ngênh đó lại khiến người ta cảm thấy
cậu ta có chút lấc cấc, bất kham.
4.
“Yên tâm đi, tôi không thích con trai.”
Tôi vừa uống sữa, vừa lôi từ trong cặp ra cái bánh bao ném cho cậu ta.
“Tôi bắt đầu ăn kiêng rồi, ăn không hết thì phí lắm, từng hạt gạo cũng là công sức mà, với lại ngồi cùng
bàn với nhau cũng lâu rồi, coi như cho cậu ăn ké.”
Lục Tuấn Trì mất bố mẹ trong một vụ tai nạn giao thông từ hồi cấp hai, từ đó sống với ông bà.
Nghe bạn trong lớp kể, ông bà cậu ấy vừa già vừa yếu, sống bằng nghề lượm ve chai để lo cho cậu ăn
học.
Cậu đang tuổi ăn tuổi lớn, lại là học sinh thể thao, mỗi ngày phải luyện tập vất vả.
Thỉnh thoảng đang trong giờ học, tôi còn nghe thấy tiếng bụng cậu réo ùng ục.
Lục Tuấn Trì thu lại vẻ thờ ơ thường ngày, nhìn tôi nghiêm túc: “Được thôi, vậy tôi đành cố ăn giúp cậu
vậy.”
Tôi uống hết sữa, liếc nhìn chỗ ngồi trống phía trước.
Lạ thật, sắp vào học rồi mà Liễu Thanh Thanh vẫn chưa tới?


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner