Advertise here
Hoàng Triều

Chương 1



1.
Từ Phượng Tảo Cung đi ra, ta chạm mặt một nữ tử đang được mọi người vây quanh, nhìn nàng như vầng
trăng sáng giữa muôn ánh sao.
Nàng mang trang sức lộng lẫy, dẫn theo một đoàn người hùng hổ hành lễ qua loa trước mặt ta.
“Vị này chắc hẳn là Tô tiểu thư danh chấn kinh thành, cũng là Thái tử phi tương lai?”
Ta hơi nhíu mày.
Là ai đây?
Nữ quyến trong kinh thành, có kẻ nào dám nói chuyện với ta như thế?
“Ta là Chương Lương đệ mới được sắc phong trong Đông Cung, đặc biệt đến bái kiến Thái tử phi tương lai.
Lẽ ra ta định đến sớm hơn, chỉ tiếc rằng… Thái tử ngày nào cũng triệu ta thị tẩm, sáng ra thật sự không dậy
nổi~” Nàng ta mỉm cười, vẻ mặt quyến rũ nhưng ánh mắt đầy khiêu khích.
“Không dậy nổi thì khỏi cần đến, đứng trước mặt tiểu thư nhà ta lại dám làm mấy trò xấu hổ như này!” Thư
Nhàn quát lớn.
Thư Nhàn là nha hoàn thân cận của ta, tuổi trẻ nóng nảy, liền bị Chương Lương đệ bắt thóp.
“Cô nương đây thật là nóng tính. Chúng ta hầu hạ bên cạnh Thái tử, chăm lo cơm nước, quan tâm chuyện
giường chiếu. Đâu như Tô tiểu thư, hơn hai mươi tuổi vẫn chưa xuất giá, còn có thời gian rảnh rỗi dạo chơi
ngắm cảnh.” Nàng ta than thở, giọng điệu đầy đắc ý.
Thư Nhàn còn muốn tranh cãi, nhưng ta giơ tay ngăn lại.
Chim sẻ mới đậu lên cành, chưa từng thấy bầu trời cao rộng.
Hà tất phải phí lời.
Ta dời mắt, bình thản bước qua nàng ta.
Không ngờ nàng ta chẳng những không tránh, mà còn trực tiếp va vào ta.
Ta lảo đảo một bước, nàng ta lập tức ngã ngồi xuống đất, ôm bụng khóc lóc om sòm.
“Dù muội có làm tỷ tỷ phật ý, tỷ cũng không cần ra tay đánh muội chứ! Trong bụng muội còn có cốt nhục của
Thái tử đấy!”
Bước chân ta khựng lại: “Ngươi nói gì?”
Ánh mắt nàng ta lóe lên vẻ ác ý và đắc thắng: “Trong bụng muội đã có cốt nhục của Thái tử, đã được ba
tháng rồi…”
“Người đâu, ban tọa.” Ta phất tay áo, ra lệnh cho Thư Nhàn đỡ nàng ta vào đình gần đó. “Truyền Thái y.”
Chương Lương đệ bất an: “Thái y của ta ở Đông Cung…”
“Không phải ngươi bị thương rồi sao? Có thể tự đi về à?” Ta nhìn chằm chằm nàng ta, giọng điệu điềm tĩnh
nhưng sắc bén. “Người ta triệu chính là Thái y có nhiều năm kinh nghiệm nhất – Nhậm Thái y. Khi Đại
Trưởng Công chúa mang thai ta cũng là ông ấy chẩn mạch. Ngươi sợ gì?”
— “Đương nhiên là sợ ngươi hại con của ta.”
Nàng ta không nói ra, nhưng ánh mắt đã bán đứng tất cả.
Nàng ta sốt ruột nhìn về phía con đường lớn, hiển nhiên đã sai người đi báo tin cho Thái tử, chỉ chờ hắn
đến.
Để hắn thấy nàng ta yếu đuối, bất lực.
Để hắn thấy ta ngang ngược, kiêu căng, tranh giành tình cảm.
Sau đó, mong chờ hắn sẽ đến cứu nàng ta thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.
Nhưng Thái tử chưa đến, Nhậm Thái y đã đến trước.
“Nhậm đại nhân, phiền ngài bắt mạch cho vị cô nương này.”
Chương Lương đệ siết chặt nắm tay.
Thư Nhàn giữ chặt tay nàng ta đặt lên bàn.
Nhậm Thái y đặt ngón tay lên mạch.
“Bẩm Lan Đài lệnh, là hỉ mạch.”
Tim ta khẽ run: “Mấy tháng rồi?”
“Ba tháng.”
“Vừa rồi nàng ta ngã một cái, thai nhi có bị ảnh hưởng gì không?”
“Không đáng ngại.”
“Là chuyện vui.” Ta cố nén cảm xúc trong lòng, cố ý giữ giọng bình thản. “Thư Nhàn, soạn một phần lễ vật,
chọn ít dược liệu dưỡng thai từ trong khố, đem tặng cho Chương Lương đệ.”
Ta cười, nhẹ nhàng vỗ lên tay nàng ta: “Nhất định phải sinh đứa trẻ này ra thật khỏe mạnh.”
Cơ thể Chương Lương đệ thoáng cứng lại.
“Tốt nhất là nữ nhi.” Ta dặn dò, “Ta thích con gái. Trưởng nữ phải là con đầu lòng.”
Ánh mắt nàng nhìn ta dần lộ vẻ sợ hãi.
Ta hiểu những nữ nhân này đang tính toán điều gì.
Trong nội trạch, đấu đá lẫn nhau.
Tranh sủng, giành tình.
Thiển cận, ngu muội.
Cứ ngỡ ai ai cũng giống mình.
Thứ ta muốn khác với họ, nên họ không thể nhìn thấu ta.
Ta sai người đưa Chương Lương đệ về Đông Cung thật cẩn thận, rồi sải bước về phủ.
Vừa bước vào cửa, ta ngửa đầu cười lớn.
“Tốt, tốt lắm, lần này hay rồi!” Suốt ba năm nay, chưa khi nào ta thấy thoải mái như hôm nay.
Quản gia nhìn ta, nghi hoặc hỏi: “Gia chủ gặp chuyện gì mà vui vậy?”
“Đông Cung có hỉ sự.” Ta phất tay áo. “Bày tiệc, tấu nhạc, hôm nay ta phải say một trận, không say không
về.”
Quản gia nhận lệnh, lui xuống chuẩn bị.
“Chỉ còn bảy tháng nữa, Chương Lương đệ sẽ sinh. Trước đó, ta phải gả vào Đông Cung, đường hoàng trở
thành chủ mẫu. Bảo Khâm Thiên Giám mau chóng chọn ngày lành tháng tốt, cử hành hôn lễ giữa ta và Thái
tử.”
“Tuân lệnh.”
Đương kim Hoàng thượng sức khỏe vốn yếu, nay đã không còn đủ sức chấp chính.
Mà Thái tử lại là một kẻ võ phu, vốn không phải lựa chọn thích hợp cho ngôi vị.
Ta chỉ mong đẩy cả hai người bọn họ ra khỏi ván cờ.
Ôm lấy đứa trẻ, buông rèm nhiếp chính.
Ta có nằm mơ cũng mong có một đứa con.
Giờ Chương Lương đệ lại dâng gối đến tận tay ta.
Ngốc một chút cũng chẳng sao…
Chỉ cần nàng ta sinh cho ta một đứa con gái, ta có thể cho nàng ta vinh hoa phú quý cả đời.
Dù sao cũng chỉ là một con chim hoàng yến trong lồng son.
Làm chim của nam nhân hay làm chim của ta, khác biệt gì chứ?
Mà ta còn không cần nàng ta hầu hạ.
Rồi nàng ta sẽ hiểu, ai mới là bầu trời.
….


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner