Thấy thái độ hách dịch của Thế Thành làm cô bực bội trong người, cô mở cửa bước đi cứ nghĩ Thế Thành sẽ vào cùng nhưng anh ta lại lái xe đi thẳng, cô tức tối đi tới nhấn chuông một lúc mẹ ra mở cửa, cô tới nhõng nhẽo:
– Mẹ ơi, con về với mẹ luôn đây?
– Con gái gì hư quá luôn, 25 tuổi đầu rồi mà trèo cây để bị té.
Cô bĩu môi nói:
-Mẹ không hỏi thăm con mà lại trách, con buồn quá đi.
-Vậy Thế Thành đâu? Không về chung với con à.
Cô lắc đầu:
-Anh ấy thả con tới nhà rồi đi luôn, anh ấy kêu bận vài ngày nên con về đây để mẹ chăm.
-Con gái thì phải đi theo chồng chứ ai về đây lo cho.
-Do ba mẹ bắt ép con cưới chứ con có muốn đâu?
-Vậy ai là người thuê chú rể về.
Cô cười cười :
-Là con gái của mẹ, thôi con vào phòng tí nhé, cả buổi ở bệnh viện mệt quá
Bà Lan hỏi:
-Sao lại ở bệnh viện? Hôm qua ở Đà Lạt chưa khám chưa kỹ hay sao?
-Kỹ rồi mẹ, người quen của anh Thành bị ngất ở nhà anh ấy nên con mới đi theo. Giờ con lên phòng đây, mà ba khi nào về vậy ạ.
-Lát nữa, lên phòng nghỉ đi, mẹ nấu ăn lát dậy.
-Dạ.
Cô nói xong rồi đi thẳng lên phòng của mình, cô đi tới giường nằm xuống nhắm mắt lại, đúng là đi đâu không bằng nhà mình được, nếu không bị gãy tay giờ này cô còn vi vu trên Đà Lạt ấy chứ.
[……..]
Ngày hôm sau cô nằm mãi trong phòng quá buồn chán, không biết Hương Giang đã về chưa mà không thấy nó gọi cho cô cuộc nào, cô vội gọi thì nó bắt máy:
“Nghe đây”
” Mày về tới chưa? Sao không thấy gọi cho tao vậy? Nhưng nghe giọng mày sao thế?”
” Không có gì? Chỉ là…. mà thôi mai tao rảnh qua thăm mày sau, cho địa chỉ nhà mày đi”
” Tao về ở với mẹ rồi, anh ta đi công việc nên tao không ở đó nữa”
” Vậy hả? Vậy tao tắt máy đây, xe tới đón rồi”
” Cho tao gửi lời thăm ba mẹ nuôi mày nha, mai mốt tao qua thăm ông bà”
“Ừ.”
Tắt điện thoại xong cô lướt điện thoại chợt nhớ ra từ qua giờ Thế Thành không gọi cho cô một cuộc nào cả? Không biết anh ta làm gì mà bận đến thế, nếu vậy cô cũng không thèm gọi cho anh ta làm gì? Cô đi ra khỏi phòng bước xuống bếp mở tủ lạnh lấy thức ăn ra định nấu, nhưng một tay làm gì cũng khó nên cô chỉ pha gói mì tôm ăn cho đở, có gì chiều mẹ về nấu sau. Đang ăn thì cô nghe tiếng chuông ngoài cửa, cô đứng dậy bước ra ngoài mở cửa thì thấy tài xế của Thế Thành, cô liền hỏi:
– Sao anh lại đến đây?
– Sếp nói tôi đem ít đồ qua cho cô.
– Vậy anh ta đâu rồi?
– Anh ấy có việc gấp vừa bay ra Hà Nội, cô xem thử đủ chưa?
Cô nhìn xuống cả đống đồ, cô liền nói:
-Tôi ở nhà ba mẹ đủ đồ hết rồi, đâu có thiếu gì đâu?
-Tôi không biết nữa, sếp mua xong rồi đi luôn, để tôi đem vào cho cô nhé.
-Tôi cảm ơn.
Sau khi tài xế của Thế Thành đem vào rồi đi, cô đi tới mở ra nào là thuốc rồi yến sào mọi thứ để tẩm bổ. Anh ta mua quá trời thế này làm sao dùng hết được. Cô thở dài rồi cầm lên cất vào tủ cho dù một tay.
Lát sau cô đi lên phòng cầm lấy điện thoại, thầm nghĩ không biết đã đi tới nơi chưa, cô đành gọi liều nhưng lại thuê bao, nên cô để máy sang bên cạnh bàn, xong cô ngồi lấy giấy tờ ra xem để vài hôm nữa đi làm thì thấy điện thoại của cô reo lên, cứ nghĩ là Thế Thành nhưng thấy số của An Thùy. Cô bấm nghe.
“Tôi nghe đây, chị khỏe chưa”
“Tôi khỏe rồi, cô đang ở nhà không tôi muốn gặp cô”
“Có chuyện gì vậy ạ, chị đang ở bệnh viện mà”
“Tôi xuất viện rồi, giờ cô có ở nhà chứ”
Chợt nhớ lời Thế Thành nói chị ta không tốt nên cô có chút nghi ngờ, cô liền từ chối:
“Dạ hôm nào tôi hết đau tay rồi gặp nhé, chứ giờ tôi đau tay nên ở nhà không đi đâu được”
“Có phải Thế Thành không muốn cô gặp tôi”
“Không có, anh ấy đi Hà Nội rồi, tôi thì về nhà ba mẹ nên không đi được, chị muốn nói gì?”
” Chuyện này chỉ gặp trực tiếp, chứ qua điện thoại không nói rõ được, nếu vậy khi nào cô khỏe tôi có thể gặp cô chứ”
Cô suy nghĩ vài giây rồi trả lời :
“Được, khi nào tôi rảnh sẽ gặp chị”
“Ok, vậy chào cô”
“Dạ”
Tắt máy xong thì tiếng chuông gọi tiếp, nhìn vào thấy số của Thế Thành, cô bấm nghe.
“Anh đi Hà Nội sao không nói trước, gọi cho anh không được, tôi cứ tưởng anh ở công ty chứ”
“Tôi đi cô nhớ hay sao mà gọi thế, tôi có việc đột xuất nên phải đi gấp, đồ ăn cô nhận được chưa, nhớ ăn uống vào đấy”
“Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi nhận hết rồi, nhưng sao anh mua nhiều thế?”
“Ăn cho có sức về ôm tôi chứ?”
“Này..anh còn đùa được chứ? Thế khi nào anh về?”
“Muộn nhất một tuần, không vài ngày tôi về với cô”
“Ai cần anh về với tôi, vậy anh đi làm việc của anh đi, tôi nghỉ ngơi đây”
“Uhm, đợi tôi về, mà tay bị thế tôi sẽ dời đám cưới khi nào tay khỏe chúng ta tổ chức lại”
“Thôi, dù gì cũng ly hôn nên không cần tổ chức đâu”
“Cô muốn thế lắm sao? Thôi tắt điện thoại nghỉ ngơi đi”
“Vâng”
Tắt điện thoại xong thì lại nghe chuông cửa, gì mà hết điện thoại xong tới chuông cửa, cô không biết ai tới vào giờ này, cô bước ra khỏi phòng đi tới mở cửa thì thấy bà nội của Thế Thành cùng với Thùy Lâm, cô ngạc nhiên hỏi:
-Sao bà lại tới đây?
-Nghe cháu bị gãy tay bà tới thăm nhà nhưng nghe Thế Thành nói cháu về bên này? Bị thế này sao không nói bà biết.
Thùy Lâm đứng bên cạnh bĩu môi:
-Chị ta lớn rồi có phải nhỏ đâu mà bà nội lo, nhưng bà tới chị không mời bà vào à.
Cô liền nói:
-Bà nội vào đi ạ.
Bà Hồng véo vào tay Thùy Lâm:
-Kim Ngân là chị dâu của cháu đấy? Đừng nói chuyện như vậy?
-Nhưng cháu không chấp nhận chị ta chị dâu cháu đâu, bà vào thăm nhanh nhanh đi rồi cháu đưa bà về.
-Vậy về đi, để bà ở đây khi nào về bà gọi taxi.
-Không được, ba dặn phải đưa bà về ba mới yên tâm.
Bà Hồng không đáp lại Thùy Lâm mà bước vào trong ngồi nói chuyện với Kim Ngân.
Kim Ngân đi xuống bếp lấy nước lên mời bà và Thùy Lâm, ngồi nói chuyện với bà mà Thùy Lâm cứ chen ngang. Cô thẳng thừng nói:
– Nếu em không thích chị thì có thể không để ý chị nói gì đi. Chứ chị ngồi nói chuyện với bà mà em cứ móc mỉa là sao nhỉ? Điều tối thiểu em cần phải biết khi người khác nói chuyện em không nên xen vào. Người ta thường nói là gì em tự hiểu chứ?
Gương mặt Thùy Lâm đỏ ửng:
-Chị đang dạy đời tôi.
-Không hề? Chứ em nghĩ xem chị nói chuyện với bà sao em cứ móc mỉa . Tuy chị không được như Hạ Vy của em, nhưng chị cũng có học thức, nhà chị cũng đâu phải nghèo mà cần tiền của anh em đâu, nên đừng nghĩ chị thấy anh em giàu rồi đeo bám, không có đâu?
Bà Hồng thở dài:
-Thùy Lâm, cháu nghe chưa, dù cháu không thích nhưng anh trai cháu chọn, cháu đừng muốn làm theo ý mình.
-Vậy khi xưa anh hai tự chọn rồi sao?
-Cháu thôi đi, dừng lại được rồi đó đừng để anh hai cháu nghe được.
Nghe cuộc nói chuyện của bà nội với Thùy Lâm khi xưa Thế Thành đã xảy ra chuyện gì, nhưng không phải việc của cô nên không hỏi. Bà nội với Thùy Lâm ngồi được một lúc ra về, cô đứng lên chào bà rồi ra ngoài tiễn, sau khi bà nội rời đi thì nghe tiếng gọi ở phía sau:
-Kim Ngân, lâu rồi không gặp.