Chương 2
An Đình rất tự tin sẽ vượt qua một tháng làm con dâu nhà họ Bùi không có gì trở ngại. Sức khoẻ của ông nội Thành Viễn suy yếu nhanh nên việc kết hôn cũng gấp rút. Luật sư chuẩn bị xong một bản hợp đồng với các điều khoản hai bên đã nhất trí gửi cho An Đình. Kết hôn chỉ bằng một tờ giấy, ly hôn cũng thế, cô cùng lúc nhận được Giấy chứng nhận kết hôn và Đơn ly hôn có chữ ký của Thành Viễn. Bất cứ khi nào cô muốn chỉ cần điền tên vào là xong.
Bố mẹ khuyên nhủ hết lời bảo cô đổi ý, sợ con gái thiệt thòi khi cứ thế gả đi không có được một hôn lễ. Không ai biết đến lại càng tốt, vài hôm nữa cô và Thành Viễn ly hôn cũng ít xuất hiện những tin đồn phiền phức. Thoả thuận giữa An Đình và Thành Viễn chỉ có Quỳnh Tiên biết, cô tin tưởng vào độ kín miệng của bạn tốt mới dám tiết lộ. Ở lớp đã có Quỳnh Tiên lo liệu giúp cô, một tháng sẽ trôi qua rất nhanh thôi.
– Lát nữa vào gặp ông nội con đừng nói gì về việc mắt con không nhìn thấy nhé, ông biết lại lo lắng.
– Vâng ạ.
– Sáng nay Thành Viễn có cuộc họp nên không đưa con đến bệnh viện được, trưa nó sẽ ghé qua sau.
– Anh ấy còn có công việc, con đi với mẹ cũng được ạ.
– Ừ, sẵn tiện lát nữa mẹ dẫn con qua gặp cậu Dương khám mắt cho con.
An Đình khéo léo từ chối.
– Con mới khám hôm kia, kết quả không có gì thay đổi, bác sĩ hẹn một tháng nữa mới khám lại.
– Vậy à.
Sáng nay An Đình đã dọn đến nhà họ Bùi, tạm thời cô sẽ sống ở đây, thời gian lâu nhất An Đình dự kiến sẽ là một tháng. Bên trong phòng bệnh, ông cụ râu tóc bạc phơ đang thiêm thiếp ngủ thấy có người vào yếu ớt mở mắt. An Đình theo lời mẹ chồng dặn, cúi đầu lễ phép.
– Chào ông nội, con là An Đình.
Ông cụ vui mừng giơ tay ra muốn nắm tay cháu dâu. An Đình suýt chút nữa quên mất mình đang giả mù, cũng may mẹ chồng nhanh hơn nắm tay cô đưa ra. Ông cụ mỉm cười hiền lành hỏi.
– Thành Viễn đâu… sao nó không đi cùng với con?
– Anh ấy có cuộc họp, lát nữa Thành Viễn sẽ ghé qua gặp ông đó ạ.
– Thật là… nó mới kết hôn… công việc quan trọng lắm sao…
– Cuộc họp này rất quan trọng không thể hoãn được, ông đừng mắng anh ấy nhé.
– Xem con bé nói kìa… mới đó đã biết bênh vực chồng rồi.
Bác sĩ thông báo tình hình của ông cụ đang chuyển biến xấu, gia đình nên chuẩn bị tinh thần. Nghe tin Thành Viễn kết hôn, hai hôm nay trông ông cụ có vẻ tươi tỉnh trở lại, sáng sớm đã đòi gặp cháu dâu. An Đình xinh đẹp lễ phép biết cách nói chuyện, mới gặp bà Tố cũng ưng ý, chỉ tiếc ở chỗ mắt của con dâu không nhìn thấy. Ông cụ nói chuyện nhiều một lúc lại mệt, toàn nhắc lại những chuyện lúc xưa với ông nội An Đình. Nhà họ Bùi giúp đỡ công ty của ông nội cô rất nhiều, chuyện hứa hôn cũng là ông nội cô gợi mở. Ban đầu An Đình không biết cứ nghĩ nhà họ cần con dâu nên nói gì cũng được, ông nội cô mất rồi không có ai làm chứng.
– Con và Thành Viễn kết hôn ông rất vui. Có đi gặp ông nội con thì ông sẽ thông báo tin vui này giúp hai đứa.
Cả nhà ai cũng nghĩ ông cụ vui vẻ tình hình sẽ khá lên nhưng chiều hôm đó ông cụ mất. An Đình mới nói chuyện với ông lần đầu, cảm giác ông cụ thương mình giống như ông nội. Trong suốt mấy ngày tang lễ An Đình luôn xuất hiện bên cạnh Thành Viễn, những người đến viếng đều thắc mắc cô là ai, có mối quan hệ gì với nhà họ Bùi.
Tâm nguyện cuối cùng của ông nội đã được hoàn thành, Thành Viễn cũng thấy nhẹ nhõm, lúc ông mới nhập viện nói ra chuyện hứa hôn anh liền dứt khoát từ chối. Nhưng sau đó bệnh tình của ông trở nặng, Thành Viễn miễn cưỡng đồng ý chấp nhận kết hôn để ông được ra đi thanh thản. Cô vợ mới của anh lúc này đang tám chuyện điện thoại với bạn rất hăng say, không nghe thấy tiếng mở cửa.
– Cậu và anh ta vẫn chưa phát sinh chuyện gì sao?
– Chia giường ngủ thì phát sinh chuyện gì được, trong đầu cậu lại nghĩ đến mấy chuyện linh tinh nữa rồi.
– Nhưng cậu xinh đẹp, phụ tùng lại chất lượng thế kia ngủ chung không phát sinh chuyện gì thì hơi lạ đó. Tớ là con gái tớ còn mê cậu nữa là.
An Đình nhỏ giọng.
– Anh ấy thậm chí còn không để ý đến tớ, công ty Hoa Vũ quản lý toàn sao nữ nổi tiếng, xung quanh Thành Viễn khối người đẹp hơn tớ nhiều, cậu bớt suy diễn đi.
– Có khi nào cậu được cưới về để làm bình phong không?
Trong đầu Quỳnh Tiên loại kịch bản nào cũng có, An Đình cũng bất lực với cô nàng, cười khổ đáp.
– Không có chuyện đó đâu.
– Thôi không nói đến chồng cậu nữa, cuối tuần này là thử vai phim mới của đạo diễn Châu rồi đó, cậu lo mà chuẩn bị đi.
– Theo lịch casting cuối tháng mới tổ chức buổi thử vai mà?
– Cô Lam bảo số lượng đăng ký đông với lại có nhà đầu tư nên đẩy nhanh tiến độ chia làm hai đợt. Khoa chúng ta có 5 người đăng ký lận đó, tớ được chọn vào vai phụ nhỏ nhoi cũng mãn lắm nguyện rồi.
– Cậu từ bỏ vai nữ phụ độc ác rồi sao?
– Mặt tớ không hợp với vai phản diện, chiều nay gặp cô Lam xong tự dưng làm tớ tụt hẳn tinh thần. Cô Lam cũng đang hy vọng vào cậu.
An Đình tập trung trau dồi chuyên môn suốt nửa năm qua không nhận vai diễn nào là để chuẩn bị cho vòng casting phim mới của đạo diễn Châu. Dự án này rất lớn, dòng phim chính kịch thể loại tâm lý xã hội, khai thác nhiều góc khuất trong đời sống hôn nhân gia đình được mua bản quyền từ Hàn Quốc, chưa khởi chiếu đã nhận được đông đảo sự quan tâm của người hâm mộ. An Đình để điện thoại xuống, đang suy nghĩ xem cuối tuần nên lấy lý do gì để đến buổi thử vai, chợt nghe phía sau có người lên tiếng.
– Em chưa ngủ sao?
– Còn sớm nên em chưa buồn ngủ, anh về lúc nào vậy ạ?
– Tôi mới về.
– Vâng.
Không biết vừa rồi cô nói chuyện với Quỳnh Tiên anh có nghe được gì không, An Đình bối rối đưa tay ra trước quờ quạng chậm rãi đi lại giường. Thành Viễn đang quan sát cô, khoé môi đang mím khẽ nhếch. Trong phòng có phòng để quần áo riêng, Thành Viễn không cần người giúp, anh vào phòng một lúc rồi đi ra, trên người đã thay bộ quần áo khác. Mấy hôm nay An Đình đã quen với công việc của mình, cô nằm trên giường nhưng chưa ngủ, nghe tiếng xe lăn điện lại gần thì ngồi dậy.
– Làm phiền em rồi.
Cô đỡ Thành Viễn lên giường, tay anh vịn vào cánh tay của An Đình mượn sức ngồi dậy. Khoảng cách gần nhau như thế này có thể ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người Thành Viễn, chỉ kết hôn giả vờ thôi An Đình nghĩ mình không nên quan tâm đến anh quá nhiều. Hơi thở nóng rực phun lên mặt cô, gò má trắng nõn nhanh chóng ửng đỏ. Không biết có phải Thành Viễn say rồi hay không, anh cứ dựa sát vào làm An Đình loạng choạng.
– Em có muốn về nhà chơi vài ngày không?
Đang suy nghĩ lấy lý do gì để đi thử vai, nghe anh nói thế An Đình liền đáp.
– Có được không ạ.
– Em muốn về mấy ngày cũng được.
– Vậy thứ sáu tuần này anh nói với bố mẹ giúp em nhé, chủ nhật em về lại.
– Ừ.
Cuộc nói chuyện giữa hai người luôn kết thúc ngắn ngủn như thế, An Đình vừa nằm xuống bên cạnh đã có một chiếc gối dài chắn ngang. Quỳnh Tiên lo lắng cô bị người ta giở trò, chứng kiến cảnh này chắc không còn nghĩ linh tinh nữa. Đến nhà họ Bùi cô ăn ngon ngủ ngon hơn tưởng tượng, nửa tiếng sau An Đình đã chìm vào giấc ngủ. Thành Viễn với tay lấy điện thoại trên bàn xem lịch casting của đạo diễn Châu, chủ đầu tư chính thức của dự án phim mới này là công ty giải trí Hoa Vũ, thông tin vẫn chưa được công bố rộng rãi.
Thành Viễn đăm chiêm ngắm cô gái đang ngủ say bên cạnh. Anh chưa từng gặp qua An Đình, trong suy nghĩ cũng chưa có ý định sẽ kết hôn vào lúc này. Sau tai nạn chân của Thành Viễn bị chấn thương nặng nhưng anh vẫn đến công ty với bộ dạng tàn tật. Nguyên nhân vụ tai nạn không phải là sự cố như mọi người đang nghĩ. An Đình mơ màng hé mắt, một bóng đen cao lớn đang đứng chỗ ghế sofa, cô muốn xem thử là ai nhưng mí mặt nặng trĩu không nhấc lên nổi.
– Chị Đình, chị dậy chưa ạ?
– Chị dậy rồi.
– Em vào đấy nhé.
Lâm Quyên hớn hở mở cửa, đây là em họ của Thành Viễn, từ lúc An Đình dọn đến thái độ của Lâm Quyên đối với cô lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ.
– Dì bảo em vào xem thử chị dậy chưa gọi chị ra ăn sáng. Anh Viễn đi làm rồi.
An Đình cười ái ngại.
– Sáng nay chị dậy trễ quá.
– Không sao đâu ạ, dì đang lo chị lạ giường không ngủ được, chị cứ thoải mái như ở nhà mình nhé. À, sáng nay em không có tiết, chị em mình ra ngoài chơi đi.
– Em định đi đâu?
– Chúng ta đến công ty anh Viễn nhé chị. Em thấy thiệt thòi cho chị quá, chị và anh Viễn kết hôn rồi nhưng rất ít người biết. Nhân viên nữ trong công ty anh Viễn rất nhiều, chị phải dập tắt hy vọng của những vệ tinh xoay quanh anh ấy.
– Chuyện này…
Không để An Đình từ chối, Lâm Quyên thuyết phục rất nhiệt tình.
– Dì cũng đồng ý rồi, em đưa chị đến tham quan một chút rồi về. Em cũng muốn đến gặp chị Diễm Như xin chữ ký cho bạn em nữa, đi nhé chị Đình.
– Chị hỏi ý kiến của mẹ đã.
– Vâng.
Trước lời năn nỉ của Lâm Quyên, cô khó xử khi tự tiện đến công ty sợ Thành Viễn sẽ nghĩ cô bắt đầu muốn can thiệp vào chuyện cá nhân của anh. An Đình còn lưỡng lự chưa đồng ý, ăn sáng xong mẹ chồng bảo tài xế đưa cô và Lâm Quyên đi, trước khi ra cửa dặn dò.
– Con đưa An Đình ra ngoài phải chú ý, không được đến đó ham chơi bỏ chị dâu con một mình nhớ chưa?
– Dì yên tâm, con sẽ đưa chị Đình đi chơi vui vẻ ạ.
Mẹ chồng đối xử với cô rất tốt, An Đình có chút áy náy khi nói dối bà ấy. Nhưng đã lỡ nói dối ngay từ đầu rồi, cô đâm lao thì phải theo lao thôi.
– Mẹ gọi cho thư ký của Thành Viễn rồi, con đến công ty có ai nói gì khó nghe thì nói lại với mẹ.
– Vâng ạ.
– Được rồi, hai đứa đi đi.
Công ty giải trí Hoa Vũ đang sở hữu những ngôi sao hàng đầu hiện nay, An Đình cũng là fan hâm mộ của Diễm Như, đây là sao nữ được lăng xê nhất của Hoa Vũ. Toà nhà cao sừng sững với toàn bộ mặt ngoài được ốp kính nổi bật giữa con phố náo nhiệt. An Đình đi ngang qua đây nhiều lần rồi nhưng chưa có dịp được vào bên trong. Lâm Quyên nắm tay cô thân thiết nói.
– Chị rất xinh đẹp, từ lúc vào cửa ai cũng nhìn chị trầm trồ hết. Em ghen tỵ thật đó.
An Đình cười gượng, mắt cô không mù nên người khác nói thật hay nói dối cô đều nhìn ra được. Lâm Quyên cứ nói luyên thuyên bên tai làm cô không thể từ chối được sự nhiệt tình quá mức này.
– Lát nữa gặp anh Viễn chị xin anh ấy cho em gặp chị Diễm Như vài phút nhé.
– Chị không xin được đâu, chị thấy ngại lắm.
– Chị là vợ anh ấy mà, mấy chuyện này cũng không có gì to tát anh Viễn sẽ đồng ý thôi. Lần trước em xin chữ ký giúp bạn rồi, lần này xin nữa sợ anh ấy sẽ mắng em.
Lâm Quyên có lúm đồng tiền cười lên rất ngọt ngào đáng yêu, tính cách lanh lợi hoạt bát. Tuổi tác cũng không chênh lệch với An Đình nhiều nên dễ thân. Đến thang máy Lâm Quyên đột nhiên nhăn nhó ôm bụng nói.
– Em bấm thang máy lên tầng 8 cho chị lên gặp anh Viễn trước nhé. Bụng em đau quá.
– Không sao, em đi vệ sinh đi, chị đứng đây đợi em quay lại.
– Chị lên trước đi ạ, dì đã gọi cho thư ký của anh Viễn rồi. Để chị đứng đây một mình em không yên tâm.
Thái độ của Lâm Quyên rất lạ cứ kéo cô vào thang máy rồi bấm lên tầng 8, An Đình đang thắc mắc thì cửa thang máy đang đóng từ từ mở ra. Trước mặt cô là ngọc nữ màn ảnh thế hệ mới – Diễm Như, đi cùng là trợ lý. Cô kích động khi được gặp người mà mình hâm mộ, nhưng một giây sau An Đình như bị tạt gáo nước lạnh vào mặt. Ánh mắt Diễm Như nhìn cô từ đầu đến chân toát lên vẻ khinh thường thấy rõ.
– Cô ta bị mù à?
Trợ lý của Diễm Như cười khẩy đáp.
– Chắc là vậy.
Bọn họ nói chuyện đủ để An Đình nghe thấy, thang máy đang lên tầng 8, Diễm Như quay sang nhếch môi hỏi.
– Cô ở bộ phận nào?
Không ngờ Diễm Như lúc ở ngoài đời và trên màn ảnh khác nhau một trời một vực như vậy. An Đình vẫn còn đang bất ngờ bị cô ta mỉa mai thêm một câu.
– Đã mù còn câm, bất hạnh thật.
Cô không phải kiểu bị người khác xem thường mà im lặng cho qua. Chỉ cần không vi phạm với các điều kiện trong hợp đồng đã thoả thuận với Thành Viễn, cô chẳng ngại ai cả.
– Chồng tôi đang làm việc ở đây, không biết cô là ai mà nói chuyện khó nghe vậy?
– Đã chịu lên tiếng rồi à, tôi hỏi không nghe cô trả lời mới tưởng cô bị câm đấy chứ.
– Người ta không ưa chị, không muốn trả lời đều bị câm hết à?
– Cô…
Thang máy lên đến tầng 8, An Đình định bước ra thì Diễm Như đanh mặt ngăn cô lại.
– Đã mù thì đừng đi lung tung, tầng này không phải ai muốn lên cũng được.
– Tôi không đi lung tung, chồng tôi làm việc ở tầng 8.
Thư ký được bà Tố gọi điện căn dặn, vừa thấy thang máy mở đã chạy lại.
– Tổng giám đốc còn đang họp, tôi dẫn cô vào phòng làm việc ngồi đợi ạ.
– Cảm ơn chị.
Diễm Như đã nghe thông tin Thành Viễn kết hôn, tang lễ ông nội anh trùng với lịch quay nên cô ta không về tham dự kịp. Đánh giá cô gái trước mặt lại lần một lần nữa, Diễm Như không tin nổi Thành Viễn lại đi cưới một người mù.