Chương 3
– Đưa nó đến b:ệnh vi:ện đi. Đừng để ch:ết trong nhà. Bây giờ không phải lúc để tang.
– Tôi biết rồi.
Bà Trâm bực bội đáp lại. Sau đó chép miệng một tiếng ra lệnh cho người giúp việc gọi xe c:ứu thư:ơng đến. Lục Anh nhanh chóng được đưa tới bệnh viện đi:ều t:rị.
…..
Nằm hôn mê trên giường b:ệnh suốt hai ngày, người đầu tiên Lục Anh nhìn thấy sau khi tỉnh dậy là Giang Viễn.
Cô thấy anh ngồi bên cạnh, nắm ch:ặt tay cô không rời. So với ngày đầu tiên gặp, anh hốc hác đi chút ít. Gương mặt lộ rõ vẻ bất an. Dường như anh đã rất lo lắng cho cô.
Cô tự hỏi không biết anh ở đây được bao lâu mà người đâu tiên cô thấy là anh chứ không phải người thân của mình.
Thấy Lục Anh đã tính, Giang Viễn nhoài người về phía cô sốt sắng hỏi han.
– Lục Anh, em tỉnh rồi.
Lục Anh vẫn còn khá mệt. H:ôn m:ê sâu hai ngày nên chưa thể trả lời anh ngay.
Cô vịn một tay xuống giường định ngồi dậy, Giang Viên liền đỡ lấy người giúp cô tựa lưng vào thành giường.
Lục Anh nhìn Giang Viễn mỉm cười.
– Cảm ơn anh!
Cô tỉnh dậy rồi. Sức khỏe mấy ngày qua bác sĩ cũng nói đỡ hơn nhưng tâm trạng anh vẫn thể vui nổi. Nhìn lại những v:ết thư:ơng trên người Lục Anh, những v:ết h:ằn in s:âu trên da anh càng thêm giận dữ.
Đôi lúc còn tự hỏi suốt bao nhiêu năm qua, cô đã sống thế nào trong ngôi nhà đó?
Lục Anh nhận ra sắc mặt Giang Viễn không được tốt. Cô sợ vì mình mà anh vất vả chăm sóc nên vội nói lời lịch sự.
– Giang Viễn, em xin lỗi.
Giang Viên ngạc nhiên.
– Sao lại xin lỗi? Em làm chuyện gì sai đâu.
– Tại em gây thêm phiền phức cho anh. Giờ em tỉnh rồi, anh về nhà nghỉ ngơi đi. Em tự lo cho mình được.
Giang Viễn dần hiểu được ý Lục Anh muốn nói. Anh cười trừ, vẻ mặt không cam tâm.
– Tôi bên cạnh chăm sóc em hai ngày hai đêm, vậy mà em lại muốn đuổi tôi về sao?
– Em không có ý đó. Chỉ tại…
Lục Anh còn chưa dứt câu, Giang Viễn liền chạm tay vào môi cô. Lời nói cũng vì thế mà ngưng lại.
– Thay vì đuổi tôi đi, em nên cảm ơn tôi thì đúng hơn.
– Cảm ơn anh đã chăm sóc em.
Lục Anh thực sự ngây thơ đáp lại anh bằng một lời cảm ơn. Giang Viễn không nhịn được mà bật cười chê cô ngốc nghếch.
– Với đàn ông, em không thể cảm ơn bằng lời nói suông được đâu.
– Vậy anh muốn em cảm ơn thế nào? Em nấu ăn giỏi lắm hay để em mời anh một bữa.
Lục Anh biết không thể trả ơn suông bằng một câu cảm ơn được. Giang Viễn đã ở bên cạnh cô suốt hai ngày qua, cô cần phải đáp lại thật xứng đáng. Nhưng cô không có gì đáng giá.
Từ nhỏ cô đã phải học nấu ăn, tài nghệ nấu nướng xem như không tồi. Nếu anh không chê, cô có thể nấu cho anh một bữa để cảm ơn.
Giang Viễn lặng lẽ quan sát Lục Anh. Nghĩ thế nào anh vẫn thấy cô rất ngây thơ, đôi lúc lại trông rất ngốc nghếch.
– Lục Anh, tôi không cần em mời cơm.
– Anh cần gì ạ?
Lục Anh ngây ngô hỏi lại. Không cần cô mời cơm, cô cũng không biết phải làm thế nào. Vẫn đành phải chờ anh nói ra yêu cầu.
Giang Viên đứng dậy nhoài người về trước. Cả người cúi sát gần Lục Anh.
– Hay là em dùng bản thân trả ơn cho tôi đi.
– Giang Viễn, chuyện này…
– Tôi không cần những thứ khác. Em trả ơn bằng em là được rồi.
– Như thế không phải quá lời cho anh sao!
Lục Anh ngượng ngùng quay mặt sang hướng khác. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, lời nói cũng lắp bắp lí nhí trong miệng.
Đuôi mắt Giang Viễn cong lên để lộ sự thích thú. Lần này coi như thành công trêu chọc cô.
Lục Anh bị Giang Viễn làm đỏ mặt. Trong tình cảnh thế này rồi mà anh vẫn còn đùa giỡn được.
Vui vẻ chừng một lúc, Lục Anh chợt nhớ ra một nguyên nhân khiến cô phải nh:ập vi:ện là gì. Cô bị em gái mình đ:ánh tới nỗi ngất xỉu nên mới ngã cầu thang cũng bởi vì Lục An cho rằng cô đã cư:ớp Giang Viễn. Bây giờ cô lại ở đây cùng cười nói, nếu bị phát hiện không biết hại quả sẽ thế nào.
Giang Viễn vốn là người được mai mối cho Lục An. Anh sẽ trở thành chồng của em gái cô. Ngay cả bố mẹ cũng chỉ muốn gả Lục An cho Giang Viễn, còn cô hoàn toàn không được chấp nhận. Cô cứ cố chấp bên cạnh anh, nhất định sẽ bị ph:ản đ:ối.
Lục Anh nghĩ ngợi một hồi rồi quay lại nhìn Giang Viễn. Anh là người đầu tiên quan tâm cô, chăm sóc cô. Cũng là người đầu tiên không đặt nặng quá khứ muốn cưới cô. Nhưng cô không thể đồng ý lấy anh được.
Anh vốn không thuộc về cô.
Đôi mắt Lục Anh như biết nói, mỗi lần nhìn vào đều biết cô đang buồn hay vui. Giang Viễn thấy tâm trạng Lục Anh không tốt. Anh tự hỏi có phải do mình hay không.
Anh đưa tay xoa nhẹ phiến má hồng, dịu dàng hỏi cô.
– Lục Anh, khi nãy anh trêu em khiến em khó chịu à?
Lục Anh lắc đầu.
– Không có!
– Sao em lại…
– Giang Viễn!
Cô đột nhiên gọi tên anh một cách nghiêm túc rồi nắm lấy tay anh đẩy ra khỏi người mình.
Anh vì hành động của cô mà cô cùng bất ngờ, vội vàng bất an.
– Lục Anh, em sao vậy?
– Giang Viễn, anh là chồng chưa cưới của em gái em. Anh ở đây với em làm những chuyện này không hay đâu.
– Chồng chưa cưới của em gái? Em nói linh tinh cái gì vậy? Tôi nói muốn cưới em mà.
Lục Anh lắc đầu. Nụ cười giống như đang muốn che giấu nỗi buồn bên trong.
– Chúng ta không thể kết hôn được đâu.
Cô ngừng lại đôi chút rồi nói. Cũng bởi cổ họng nghẹn ứ nên chẳng thể liền mạch được.
– Hôm trước anh nói sẽ đợi câu trả lời của em. Bây giờ em…
– Không, tôi không muốn nghe câu trả lời đó!
– Giang Viễn!
– Tôi không thể cưới được em, em gái em cũng không có hội bước chân vào nhà họ Cao. Em đừng tưởng từ chối tôi thì em gái mình sẽ được gả đi.
Giang Viễn đứng dậy, giọng điệu cực kỳ ph:ẫn n:ộ. Anh biết cô định từ chối nên nhất quyết không để cô nói ra hai chữ ấy.
Lục Anh cố gắng khuyên nhủ Giang Viễn.
– Giang Viên, anh đừng như vậy. Em không phù hợp với anh đâu. Em nên tìm người khác thì hơn.
– Em không phù hợp? Em gái em phù hợp với tôi sao? Từ bao giờ em có quyền tự ý quyết định thay tôi vậy?
– Em… không có ý này!
– Hôm nay đến đây thôi. Tôi sẽ đến thăm em sau.
Giang Viễn cần thời gian để bình tĩnh hơn, đặc biệt là sau khi nghe những lời Lục Anh nói. Anh vẫn chưa thể chấp nhận được. Đúng hơn là không cho phép nó diễn ra.
Lục Anh thẫn thờ trên giường bệnh, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Giang Viễn khuất dần sau cánh cửa. Cô đưa tay ra trước, có ý nói giữ anh nhưng rồi lại thôi. Buông thõng tay xuống, suy nghĩ kỹ lưỡng, cô hiểu mình không nên làm vậy.
Cô không thể ích kỹ níu kéo anh bên cạnh mình. Ngay từ đầu cô đã không phải người được chọn để kết hôn với anh. Cô càng cố chấp càng khiến bản thân mang tiếng cư:ớp chồng sắp cưới của em gái.
Một kẻ như cô không xứng đáng với anh.
Giang Viễn không còn ở đây nữa. Lục Anh thu mình một góc giường, ôm chặt lấy hai gối. Nước mắt lăn dài trên má, cố đưa tay lau đi nhưng không hết.
Ngày anh ngỏ lời muốn cưới cô, cô đã rất bất ngờ. Trong lòng khi ấy còn nhen nhóm chút hi vọng, cũng mơ ước có được hạnh phúc của riêng mình. Nhưng sau trận đ:òn r:oi ấy, Lục Anh đã hoàn toàn không dám mơ tưởng.
Bố mẹ không đồng ý, Lục An càng không can tâm để cô bên cạnh Giang Viễn. Cô và anh vốn dĩ là không có kết quả. Cố chấp cư:ỡng é:p càng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn thôi.
Lục Anh đưa tay lau nước mắt trên má. Cô hít một hơi thật sâu lấy tinh thần. Bây giờ không phải lúc để buồn rầu, cứ mãi thế này chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Nhìn lại phòng bệ:nh, khi nãy tỉnh dậy, Lục Anh chỉ thấy Giang Viễn bên cạnh. Cô hiểu dù bản thân có bị thươ:ng nặng tới mức nào thì người nhà cũng sẽ không tới thăm cô.
Nhưng điều cô thắc mắc sao họ dễ dàng để Giang Viễn bên cạnh chăm sóc cô tận hai ngày. Chẳng lẽ bố mẹ cô không ý kiến gì? Ngay cả Lục An cũng không hạnh hoẹ nổi giận?
Lúc thấy Giang Viễn bên cạnh, Lục Anh cũng định hỏi chuyện này nhưng cuối cùng lại khiến anh nổi giận bỏ đi. Ở đây không có điện thoại, Lục Anh không biết phải liên lạc với người nhà thế nào.
Bỗng. Tiếng động từ bên ngoài cánh cửa truyền đến thu hút sự chú ý của Lục Anh. Cô đưa mắt nhìn về phía có âm thanh, gương mặt vội vã thể hiện nét tươi cười. Cô không kìm được cảm xúc mà gọi tên anh.
– Giang Viễn!
– Mày còn dám mơ tưởng đến chồng chưa cưới của tao à?
Không phải Giang Viễn, ngữ điệu cay nghiệt khó nghe ấy là của Lục An.
Nụ cười trên môi cô tắt dần, Lục Anh không thu lại ánh mắt không dám để lộ nỗi thất vọng. Cô đáp lại em mình bằng giọng điệu dịu dàng.
– Chị không có.
– Không có? Khi nãy chẳng phải chính miệng chị gọi tên Giang Viễn sao? Tr:ận đ:òn hôm trước vẫn chưa khiến chị tỉnh ngộ?
Lục Anh im lặng không nói lời nào. Cô cúi gằm mặt xuống, hai tay vân vê viền chăn mỏng đến nhàu nhĩ. Cô đã cố ngăn mình không nghĩ đến anh nhưng cuối cùng vẫn không tự chủ được mà gọi tên anh.
Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại vủa Lục Anh, Lục An càng thêm tức giận.
Cô ta không hiểu bằng cách nào Giang Viễn lại biết chuyện Lục Anh nhập viện. Suốt hai ngày qua, Giang Viễn luôn tự mình chăm sóc cho Lục Anh. Anh không cho phép ai lại gần cô khi không được đồng ý.
Mặc dù họ chưa xác định mối quan hệ nhưng gia đình cô đang muốn được kết thông gia với nhà họ Cao để được nâng đỡ. Vậy nên không ai dám làm phật lòng Giang Viễn.
Cũng may Giang Viễn chỉ yêu cầu muốn được bên cạnh chăm sóc Lục Anh chứ không tìm hiểu rõ nguyên nhân Lục Anh nhập viện. Nếu không gia đình cô không biết phải giải thích thế nào.
Trong lòng Lục An cực kỳ khó chịu nhưng vẫn phải nhẫn nhịn chịu đựng đợi đến ngày Lục Anh tỉnh. Bây giờ thì tốt rồi, chuyện mà cô ta muốn cuối cùng cũng đến.
Lục An bước lại gần Lục Anh, từng bước chân thật chậm rãi hướng về phía giường bệnh. Tới khi khoảng cách được thu hẹp, Lục An nhìn chăm chăm vào Lục Anh, ánh mắt đầy sự giận dữ.
– Tao nhắc lại, tốt nhất mày đừng đeo bám Giang Viễn. Nếu không, tao không để mày yên đâu.