03.
Là giọng của Bùi Tự.
Người mà bản tin nói tuần sau mới đến Nam Trấn, lúc này lại xuất hiện ngay tại đây.
Nỗi sợ hãi giống như cơn sóng dữ, cuồn cuộn dâng lên nhấn chìm tôi.
Chân tôi run lẩy bẩy, cổ họng không kiềm chế được tiếng thở gấp.
Thân thể lảo đảo, hoảng hốt lùi về phía sau mấy bước.
Tôi thậm chí không dám ngẩng đầu lên, trong tầm mắt hạ thấp chỉ nhìn thấy bàn tay thon dài, lạnh lẽo của người đàn ông vươn về phía tôi.
Như thể định chạm vào vai tôi.
Lại như thể, muốn chạm vào mặt tôi.
Anh ấy dường như nói gì đó.
Tôi nghe không rõ, chỉ còn lại tiếng ù ù nhức óc bên tai.
Theo bản năng, tôi giơ tay lên, ôm lấy đầu mình, cũng vô thức chặn bàn tay anh ấy lại.
“Xin… xin lỗi! Đều là lỗi của tôi!”
Đều là lỗi của tôi, năm đó đã sỉ nhục anh ấy như vậy.
Đều là lỗi của tôi, đến tận hôm nay vẫn dám xuất hiện trước mặt anh ấy, khiến anh ấy khó chịu.
Tôi không ngừng nói lời xin lỗi, hai vai run rẩy dữ dội.
Cúi thấp đầu xuống, như đang chờ một nhát dao giáng xuống.
Người trước mặt đứng yên một lúc, rồi đột nhiên cúi người xuống, tiến sát lại gần tôi.
Bùi Tự đối diện với ánh mắt hoảng loạn của tôi, nhìn thẳng vào gương mặt tôi.
Khuôn mặt đã ám ảnh cơn ác mộng của tôi suốt hai năm qua. Giờ đây không chút do dự, mạnh mẽ xông thẳng vào tầm nhìn tôi.
Nhưng trên mặt anh ấy, không có sự giận dữ hay căm hận như tôi tưởng.
Mà là nghi hoặc.
Tôi hoảng loạn lùi thêm hai bước, đột nhiên nhận ra. Hình như anh ấy không nhận ra tôi.
Hai năm trước, tôi ngã xuống vách núi.
Mặt tôi bị cành cây và đá sắc cứa rách, biến dạng đến mức không thể nhận ra.
Sau này, dù được chữa trị tạm thời, gương mặt tôi cũng đã thay đổi rất nhiều.
Hơn nữa, còn để lại vài vết sẹo, so với hai năm trước gần như không còn giống nữa.
Ánh mắt Bùi Tự dần chuyển từ nghi hoặc, sang một loại thương hại dành cho kẻ thần kinh.
“Cô… không sao đấy chứ?”
04.
Mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán.
Nhưng ngay khoảnh khắc nhận ra anh ấy không nhận ra mình, tôi như vừa ch đi sống lại, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, nhưng giọng nói vẫn không kìm được run rẩy:
“Không sao, xin… xin lỗi, trời tối quá nên tôi đụng trúng anh.”
Tôi sợ hãi đến tột cùng, lo rằng chỉ giây tiếp theo, anh ấy sẽ nhận ra tôi.
Nói xong, không đợi anh ấy trả lời, tôi hoảng loạn lách qua người anh ấy, vội vã bước nhanh vào bên trong.
Bùi Tự đang cầm điện thoại, có vẻ đang gọi cho ai đó.
Khi tôi vội vã rời đi, tôi nghe loáng thoáng giọng nói của anh ấy qua cuộc gọi.
“Này, lạ thật…”
“Tôi còn tưởng mình vừa đụng phải Khương Uyển.”
“Nếu cô ấy còn sống, mà thảm hại đến mức này, cũng thú vị đấy…”
Những câu nói đó, từng chữ từng chữ lọt vào tai tôi, như tiếng vọng từ địa ngục của quỷ dữ.
Tôi không kiểm soát được mà bước nhanh hơn, gần như cắm đầu bỏ chạy.
Lúc bước lên bậc thang, tôi sẩy chân ngã nhào xuống.
Ngay giây đó, Bùi Tự dường như nhận ra điều bất thường, đột nhiên gọi tôi lại:
“Đợi chút.”
Khoảnh khắc đó, tôi suýt hét lên vì kinh hoàng. Mồ hôi lạnh trên trán chảy vào mắt, cay xè.
Nhưng tôi không cảm thấy đau, chỉ biết bò dậy, gần như phát điên mà lao thẳng vào bệnh viện.
May mắn thay, Bùi Tự không đuổi theo.
Tôi chạy vào trong thang máy, đến khi cánh cửa đóng lại.
Cả người co rúm trong góc, hai tay ôm chặt lấy vai mình.
Không gian kín mít này, cuối cùng cũng mang lại cho tôi một chút cảm giác an toàn mong manh.
Một cơn lạnh lan ra từ đáy mắt. Tôi không nhớ nổi mình đã rơi nước mắt từ khi nào.
Tại sao tôi lại khóc? Tôi cũng không biết nữa.